"Cô có thể mở rộng tầm nhìn xa hơn một chút, thế giới này đàn ông đáng để cô yêu, không phải chỉ có một người."
Cánh tay anh ôm thật chặt, cảm thấy cô ở trong ngực giống như một con mèo nhỏ, khóc thút thít, hơi run rẩy, khiến anh thật đau lòng.
Hình như anh có chút động lòng.
"Thật vậy sao? Tôi còn có thể yêu người khác sao?" Cô ngước mắt lên, đôi mắt to đẫm lệ nhìn anh mơ mơ màng màng... Trong ấn tượng của anh đôi mắt trong sáng ấy nên tươi cười rực rỡ, cong cong như vầng trăng khuyết mới đúng, chứ không phải giống như bây giờ, khóc lóc đờ đẫn tràn đầy đau thương.
"Tất nhiên, cô vẫn có thể yêu những người khác." Anh có chút không kiềm chế nổi bản thân, chợt cúi đầu hôn vào trên trán của cô: "Thí dụ như, tôi chẳng hạn."
Môi của anh âm ấm man mát, nhẹ nhàng phủ trên trán của cô thật dễ chịu, khiến cô cảm thấy như có một luồng điện lướt qua toàn thân, làm cô giật nảy người.
"Ông chủ. . . . . ." Thiên Tình giật mình tỉnh lại, lập tức đẩy anh ra, "Anh...Anh nói đùa . . . . . ."
An Gia Khải bỗng thoáng ngẩn ngơ, ngón tay lau cánh môi, ở nơi đó, hình như còn lưu lại độ ấm nhàn nhạt của cô. Anh cười nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm mang theo ánh nhìn mê người: "Không nên suy nghĩ nhiều, tôi chỉ nói là thí dụ như tôi vậy thôi, đàn ông ưu tú có rất nhiều. . . . . . Cô không cần giới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-phu-nu-cua-tong-giam-doc/2294638/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.