Thiên Tình lắc đầu không chút do dự: "Làm sao có thể, ngày trước lúc mẹ mang chị rời đi, ba ba vẫn đợi năm năm, không hề đi tìm một cô gái nào khác..."
" Cha nuôi Kỳ Chấn có thể bỏ mẹ nuôi đi 15 năm, sau đó có chơi đùa làm ra một vị hôn thê và con riêng hay không?"
Thiên Tình lại lắc đầu, trong lòng giống như đã loáng thoáng có đáp án.
"Vậy thì em lại hỏi chị câu này: chị, chị nói ba ba có yêu mẹ không? Cha nuôi có yêu mẹ nuôi không?"
Thiên Tình gật đầu: "Đương nhiên rồi, chị thấy đó là những người yêu nhau nhất trên đời..."
"Nếu vậy, anh Cẩn Hiên của chị bỏ đi suốt 15 năm, chưa bao giờ đi tìm chị, lại còn có vị hôn thê, thậm chí thiếu chút nữa đã có một đứa con... Chị, vậy anh ta có yêu chị thật sự hay không?"
Thiên Tình miễn cưỡng chống đỡ biện giải, sắc mặt cũng đã trắng bệch: "Anh ấy...anh ấy có nỗi khổ bên trong mà..."
"Có nỗi khổ bên trong thì có thể cho phép mình buông tay với người trong lòng sao?"
Thiên Tình không nói được câu nào, cô ngơ ngẩn nhìn Thân Dật Tuyên mới mười sáu mười bảy tuổi trước mặt mình: "Dật Tuyên, sao em lại có thể nghĩ ra những điều này?"
Thân Dật Tuyên lập tức ôm lấy cánh tay Thiên Tình, đôi mắt chớp chớp, trong mắt tựa hồ nổi lên chút chua xót, cậu ta vẫn giữ giọng điệu kiểu bất cần đời như cũ, như cười như không nói: "Bởi vì chị là người mà chúng em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-phu-nu-cua-tong-giam-doc/2294606/chuong-451.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.