Kiều Phi
Tôi đã tìm thấy căn phòng được chỉ định tại khách sạn, dùng thẻ phụ mở cửa bước vào.
Căn phòng trông rất sang trọng, lãng mạn, các vật dụng đều có màu xanh datrời với viền màu vàng nhạt. Trên chiếc bàn nhỏ ở giữa phòng là một bóhoa hồng vừa tươi tắn lại vừa đáng yêu. Gió nhẹ từ ngoài cửa sổ thổivào, đưa hương hoa dìu dịu lan tỏa khắp phòng. Gió thổi bay rèm cửa màuxanh, và cả chiếc màn vây cùng màu, chiếc giường tròn to trong rángchiều trở nên yên tĩnh, nhã nhặn. Không hề cảm thấy mùi dục vọng xungquanh đây.
Ai nói tiền là thứ khốn kiếpchứ? Tiền có thể mua được những thứ đáng yêu nhất.
Từ phòng tắm vọng ra tiếng nước rào rào, người đàn ông đó đang tắm. Chỉnghĩ tới đây, tâm trạng tôi khó có thể bình tĩnh lại được.
Chắc hẳn đó là người đàn ông có tiền. Tôi có thể biết điều này qua từng cáicúc, từng sợi chỉ trên bộ vest vứt lăn lóc trên sàn nhà. Tôi nhặt quầnáo của anh ta lên, nhìn qua là biết người đó không béo. Như vậy cũng tốt bởi mình sẽ không cảm thấy bị đè quá nặng.
Tôi bước tới cửa sổ, chăm chú nhìn đại dương ở bên ngoài, sắc trời thật đẹp, trong sáng thanh khiết.
Tiếng nước ngừng, người đàn ông đó bước ra.
Tôi không quay đầu lại, vẫn tiếp tục ngắm biển, nhìn về phía xa xa. Tronghai mươi năm của cuộc đời, đây là lần đầu tiên tôi mất hết can đảm.
Tôi không muốn nói, cũng không biết nên làm thế nào nữa. Nếu như đây làkhách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-phien-dich/1921839/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.