“Từ Ca! Cuối cùng anh cũng xuống! Anh làm em đợi hơi lâu rồi đó!”
Cô ta ôm chặt tay anh, cạ bộ ngực của mình vào cơ bắp được che phủ bởi lớp áo sơ mi, cất giọng nũng nịu.
“Anh không biết mấy năm qua bên Ý em nhớ anh đến nỗi ăn không ngon ngủ không đủ giấc, chỉ mong đến ngày trở về gặp lại anh mà thôi!”
Chân mày Huyết Từ Ca nhíu lại, đôi mắt ghét bỏ nhìn xuống mái tóc nhuộm màu nâu khói, không một chút do dự nào anh nhẫn tâm đẩy cô ta ra, lấy từ trong túi một chiếc khăn tay ra lau chùi lại khắp ngực, nơi mà Tân Tiểu Khả ôm lấy anh, sau đó anh vứt chiếc khăn đó cho giản gia đang đứng gần đó, song bước chân anh có chút nhanh nhẹn, đến gần bàn uống nước, ngồi hai chân vắt chéo trên chiếc sofa, ánh mắt không vui nhìn vào Huyết phu nhân.
“Nay ở công ty làm phiền con không đủ hay sao mà giờ này lại đến tìm?”
Tân Tiểu Khả cảm thấy phẫn nộ trước thái độ khi nãy của anh, gương mặt tỏ ra giận hờn mà ngồi gần cạnh anh.
“Anh thật nhẫn tâm! Em vất vả từ bên Ý về mong sao được gặp anh, vậy mà nỡ lòng nào anh lại tính cho em leo cây như vậy chứ?”
“Leo cây?”
Huyết Từ Ca né tránh cô ta, giọng nói lạnh nhạt mà đối với cô.
“Tôi không hề hẹn cô, là cô tự tìm đến làm phiền đến công việc của tôi! Nể tình ngày xưa hai ta là bạn nên tôi đã để cô ở lại, nếu không vì lý do đó thì hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-oi-xin-dung-rung-dong/1750620/chuong-34.html