“Bác sĩ Sảnh, anh biết đứa trẻ này sao?” Lâm Phi Đào hỏi anh, biểu cảm của anh lạnh lùng tiến gần cô, dùng con mắt nghiêm khắc nhìn đứa trẻ vô tội đang nằm gọn trong vòng ôm nhỏ nhắn của cô. “Tiểu Quý, mau trở về phòng của mình!” Nghe giọng nói của anh, thằng bé co rúm người cảm thấy sợ hãi, hai tay nó buông ở cổ Lâm Phi Đào ra mà khép nép trong lồng ngực của cô. Lâm Phi Đào cảm thấy đứa trẻ này thật khó hiểu. Sau khi tìm bia đỡ đạn một cách hoàn hảo, toàn thân thằng bé đã lấp gọn trong vòng ôm của cô, một hồi lâu sau, ba cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào vật nhỏ bé trong tay cô, cô càng thêm lúng túng hơi. “Xuống mau, Tiểu Quý!” Sảnh Thế Trịnh quát lớn khiến cho Lâm Phi Đào cảm thấy giật mình. Cô giật mình là vì lần đầu tiên khi tiếp xúc với ánh mắt giận dữ của anh, lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của anh như vậy. “Bác sĩ Sảnh, anh đang làm thằng bé sợ!” Theo bản năng cô ôm thằng bé vào lồng ngực mình chặt hơn, ánh mắt lo lắng nhìn về phía người đàn ông trước mặt. Hai gương mặt đối nhau không phát ra tiếng động khiến cho nơi đây vốn ồn ào lại thêm phần khó thở. Lúc này, từ trong lồng ngực cô, thằng bé mét mốt bẻ đôi kia bắt đầu cựa quậy, đầu nó không ngực cọ sát vào ngực kia, giọng nói thêm phần nũng nịu. “Ba ba, Tiểu Quý rất sợ tiêm!” “Ba ba?”. Lâm Phi Đào ngạc nhiên khi nghe thấy đứa trẻ trong lòng mình gọi người đàn ông trước mặt mình là ba sao? Cô không ngờ một y bác sĩ lạnh lùng như anh lại có một đứa con tầm bốn đến năm tuổi này. Là con ruột hay con nuôi đây? Đáy lòng của Lâm Phi Đào lại lần nữa rơi vào trầm mặc. “Con đang bệnh cần phải tiêm!”. Sảnh Thế Trịnh nhìn thằng bé nói một lời nói chắc chắn. “Không! Tiêm rất đâu a! Người ta hôm qua đã tiêm rồi mà!”. Thằng bé phụ định lại lời nói của anh mà dang hai tay bé nhỏ của mình ôm chặt lấy bia đỡ đạn an toàn kia. Thật là phiền phức! Sảnh Thế Trịnh ôm mặt mà thở dài. Tâm trạng anh trở nên bất lực mỗi khi dỗ dành trẻ nhỏ. Anh cũng không ngờ rằng Tiểu Quý lại chủ động ôm người phụ nữ lạ mà khóc lóc. Thật ra sau khi vợ anh mất, anh một mình gà trống nuôi con khôn lớn suốt ba năm qua, đây là lần đầu tiên anh thấy con trai mình lại tiếp cận đến người phụ nữ khác. Không khí xung quanh năm con người, hai y tá, bác sĩ Sảnh, Lâm Phi Đào và Tiểu Quý thêm phần ngột ngạt khó thở hơn bởi tâm trạng xuống sắc của Sảnh Thế Trịnh. Lâm Phi Đào nhìn sắc mặt biến dạng của Sảnh Thế Trịnh, trong phân tâm cô nghĩ thầm. “Gì đây? Không ngờ anh ấy lại đáng sợ như vậy! Sắc mặt này không phải là muốn... muốn trút cơn giận tức nên thằng bé ấy chứ? Thằng bé con nhỏ liệu rằng có chịu được đòn roi của anh ấy hay không đây...” Cô vừa nghĩ thầm, tay không ngừng xoa xoa lấy tấm lưng bé bỏng của hài tử đang nằm trong tay mình. Sau một hồi cô dùng cử chỉ êm dịu mà dỗ dành thằng bé. “Tiểu tử, em tên là Tiểu Quý sao?” Nghe thấy giọng nói êm dịu bỗng thằng bé vốn có tính trầm mặc ít nói hay ăn vạ giờ đây lại cảm thấy hưng phấn thêm nhường nào. “Ba ba thường gọi em là Tiểu Quý! Chị xinh đẹp, chị tên là gì vậy?” Biểu lộ tươi tắn hiện rõ nét trên gương mặt ngây thơ của Tiểu Quý, ngẩng mặt lên đối diện với mặt cô, đưa ánh mắt mong chờ điều gì đó mà nhìn cô. Lâm Phi Đào nhìn thấy đứa trẻ trong lòng mình thấy siêu cute khiến cho tâm trạng cô đổ nghiêng đổ ngả. Cô nhìn ánh mắt long lanh vẫn còn chứa đựng vài giọt lệ mà phì cười. “Tiểu Quý sao? Tên thật đẹp!”. Cô mỉm cười mà nhìn thằng bé. “Chị xinh đẹp, chị tên gì vậy?”. Thằng bé vẫn lặp lại câu hỏi ban nãy. “Chị tên Lâm Phi Đào!” “Lâm Phi Đào? Đào thường rất ngọt! Chị xinh đẹp, chị không những xinh đẹp mà cái tên của chị cũng đẹp!” “Chị xinh đẹp, em gọi chị là Đào Đào nha!” Lâm Phi Đào nhẽ véo một bên má mũm mĩm của thằng bé, khoé miệng cô khẽ cười. “Đào Đào? Cũng hay đó chứ! Em gọi chị thế nào cũng được!” “Wow! Chị là tuyệt nhất!”. Tiểu Quý ôm chặt lấy cô hơn, miệng không ngừng cười tủm tỉm. Ôi, không ngờ mồm miệng của tiểu quỷ này lại dẻo đến vậy! Đáy lòng cô không khỏi ngạc nhiên khi nghe lời nói của trẻ thơ nói với mình. Thằng bé còn nhỏ tuổi như vậy mà đã biết lấy lòng người khác rồi sao? Thật là một thang thuốc bổ tốt mang đến nụ cười của mọi người! “Tiểu Quý, đến giờ khám bệnh rồi, lại đây với ba!” Sảnh Thế Trịnh nhìn thấy thằng bé vui vẻ trong lòng anh cũng ngầm vui theo. Anh lại gần cô, dang hai tay ôm lấy Tiểu Quý từ trong vòng tay cô ra mà ôm vào người mình. “Lâm Tiểu Thư, hình như cô muộn giờ học!” OMG! Tí nữa thì quên việc chính! Lâm Phi Đào bối rối nhìn giờ trong điện thoại, thôi xong, muộn học rồi. Ba mươi sáu kế sách, chạy là thượng sách! Cô nói lời tạm biệt, cô ba chân bốn cẳng chạy về phía lối thoát để lại ánh mắt hụt hẫng của đứa trẻ. Khi bóng lưng cô khuất dạng sau cánh cửa thoát, Tiểu Quý ôm lấy cổ ba mình mà thì thào. “Ba ba, con muốn chị xinh đẹp!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]