Thấy Lâm Phi Đào thu dọn sách vở trên bàn, Vy Tố Phi hiểu thẳng vấn đề. Cô như vậy mà muốn dành thời gian tốn công sức để làm bữa ăn trưa cho ăn ta sao? Trong lòng của Phi Phi cảm thấy một luồng máu tức tối chạy xộc lên não.
Phi Phi nắm giữ tay Lâm Phi Đào lại, ánh mắt chất vấn nhìn vào cô.
“Đào Đào, cậu tính làm bữa trưa cho hắn ta sao?”
Lâm Phi Đào nhìn cô mà gật đầu.
“Cậu đánh rơi não của mình rồi sao?”
Vy Tố Phi thật sự muốn điên lên rồi!
Cô căn bản là không muốn bạn thân mình sa ngã vào vụ việc khi xưa.
“Hắn ta đói có thể kêu người khác làm cơm cho sao cứ nhất thiết phải là cậu? Cậu với hắn đâu còn người quen nữa.”
“Nhưng vào lúc khó khăn, anh ta đã giúp mình!”
Nếu như không có anh ta cho mượn khoản tiền lớn như vậy thì cô không thể nào có tiền trả cho viện phí mẹ cô được. Hắn ta là người cho cô mượn tiền thì hắn ta là người có quyền sai khiến cô, hắn ta có quyền yêu cầu cô làm bất cứ điều gì mà hắn ta muốn. Nhưng một khi cô trả nợ hết thì duyên tình giữa cô và hắn cũng coi đã hoàn.
Nhưng bao lâu cô mới gom đủ số tiền để mà trả cho hắn ta chứ?
Một tháng, hai tháng, ba tháng... hay là vài năm?
Số tiền ấy, với tình trạng thân phận sinh viên nghèo như cô, khả năng mà kiếm đủ số tiền trên dưới mười vạn như vậy, chắc hẳn mất cả thanh xuân mới kiểm đủ!
“Hắn ta đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-oi-xin-dung-rung-dong/1750598/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.