Nói cô thế nào cũng được, cô đều nguyện ý lắng nghe những lời ăn không nói có, những nỗi nhục mà từ người có gia thế, cô căn bản không cùng đẳng cấp với họ, những lời nói bọn họ nhục mạ với cô, cô coi đó chỉ là lời nói thoảng ra tai rồi khuất rạng trong không khó phút chốc.
Nhưng cô ta không chỉ nhục mà cô lại còn kéo thêm người mẹ bệnh tật của cô xen vào chuyện này. Cô không thể làm ngơ trước lời nói nhục mạ của người khác dành cho mẹ mìn được. Cô mạnh mẽ đứng lên, đối diện với lời nói đó để mà phản kháng lại.
Đây là lần đầu tiên, suốt ba tháng học tập dưới mái trường này, Cẩm Tú Ngôn có chút hơi sợ khi nhìn thấy con mắt chết chóc hiện rõ trong hốc mắt của Lâm Phi Đào. Môi cô ta run run lên vì sợ rằng lời nói nhất thời của mình làm kinh động đến phân tâm của Lâm Phi Đào, sợ rằng Phi Đào sẽ lao đến đánh cô bất cứ lúc nào.
Lâm Phi Đào cũng là lần đầu tiên cô cảnh cáo với một người khác, gương mặt cô lạnh như khối băng ngàn năm, giơ ngón tay trỏ ra trước mặt Tú Ngôn mà cảnh cáo.
“Cô có thể nói tôi thế nào cũng được nhưng đừng có lôi mẹ tôi xem vào chuyện này! Tôi cảnh cáo cô, nếu cô mà dám nói mẹ tôi như những lời ban nãy cô nói, thì đừng trách tại sao tôi lại ác tính!”
Cẩm Tú Ngôn chân bước giật lùi về phía cửa lớp, tay luống ca luống cuống, chân nọ đá chân kia.
“Hừ, coi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-oi-xin-dung-rung-dong/1750595/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.