“Đôi mắt mình ư?”
Cô ngắt lời của Vy Tố Phi, tay cô nhẹ nhàng chạm lên khóe mắt sau cặp kính to kia, đôi mắt chơm chớm mà nhìn cô bạn thân.
“Mặt cậu là biểu hiện cho từng cung bậc cảm xúc của cậu. Cậu có thể giấu tâm trạng buồn vui của mình trước mặt người khác nhưng không giấu được bằng đôi mắt của mình.”
“Thật vậy sao, đôi mắt của mình....”
Lâm Phi Đào có chút không hiểu lời nói của Vy Tố Phi. Cô có cảm giác như Phi Phi đã nhận ra hành động khác thường của mình.
“Nhìn vào mắt cậu mình có thể đoán ra cậu đang giấu mình một chuyện vô cùng trọng đại.
“Mình... mình đâu có giấu gì đâu!”
Lâm Phi Đào giật mình hoảng hốt, cô đã bị nói trúng tim đen, chân tay cô luống cuống mà vội vàng giải thích.
“No no no!”
Vy Tố Phi khua khua ngón tay trỏ trên không trung ra hiệu phủ định lời nói của cô.
“Mắt cậu nói lên tất cả!”
Người ta hay nói “đôi mắt là cửa sổ tâm hồn”, hôm nay Lâm Phi Đào cô có thể che giấu mọi tâm tư bằng ngàn lời nói dối nhưng làm sao có thể che đậy bằng ánh mắt. Đôi mắt không chỉ để nhìn đời mà nó còn là một bộ phận để ta bày tỏ cảm xúc. Một ngàn lời nói đau lòng cũng không bằng một lần đôi mắt rơi lệ, độ sát thương từ ánh mắt không lời lẻ nào có thể diễn tả.
“Há há há, nhìn khuôn mặt bối rối không hề giả chân của cậu kìa!”
Vy Tố Phi nở ra một nụ cười đắc ý, cười lớn như chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-oi-xin-dung-rung-dong/1750593/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.