Quyển Kết – Quay Về Ngắm Xuân Thu
Mọi việc đến và đi quá đột ngột.
Đợi sang ngày thứ hai, khi Trương Bình từ trên giường giãy dụa đứng lên, Viên Phi Phi đã biến mất.
Hắn ảo não, thống khổ, lửa giận ngút trời.
Trước đây hắn cũng đã từng nổi giận với Viên Phi Phi, nhưng chưa từng có khi nào giống như bây giờ, muốn tóm nàng đến trước mặt, tát cho một cái bạt tai.
Hắn loạng choạng bước ra từ trong phòng, hiệu lực của thuốc vẫn chưa tản hết, hai chân của hắn run rẩy, tay bám khung cửa, đầu mày nhíu chặt. Trên bàn là thức ăn và bánh ngọt thừa lại từ hôm qua, còn có nửa bình rượu, một ly trà.
Lúc Trương Bình nhìn thấy mâm cơm hắn chợt sững người. Khoảnh khắc ấy hắn bình tĩnh lại, giống như mọi sự đều như những tĩnh vật nằm la liệt trên bàn, không một chút thay đổi.
Hắn ngoảnh đầu nhìn, trên giường chăn chiếu nhăn nhúm xô lệch, có vệt mồ hôi, cũng có vệt máu. Hắn không nhịn được nhắm mắt quay đi.
Trong sân trống hoác không người.
Không người thì tốt.
Trương Bình cắn chặt răng, tay siết khung cửa, rất chặt.
Nàng đã làm ra loại việc này, nói thật, nếu nàng tỉnh bơ xuất hiện trước mặt của Trương Bình, hắn không biết sẽ phải dùng thái độ gì đối mặt với nàng.
Loại việc này……
Trương Bình thống khổ gập mình.
Năm nay, hắn vừa vặn ba mươi mốt tuổi.
Nửa đời trước hắn thân mang khuyết tật, kéo chút hơi tàn, chưa từng nghĩ sẽ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-o-noi-tich-lang/2302135/quyen-3-chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.