Việc rèn luyện hôm nay thực ra cũng không có gì đặc biệt. Mọi người chỉ đơn giản phải chạy vài vòng quanh sân rồi trở về giảng đường để học chính trị.
"Học viên Trương, lát nữa cô đi theo tôi."
Trước khi tiểu đội giải tán, Hàn Tuyết đã hướng Trương Hàm Vận nhắc nhở.
"Lão Lục, đời cô tiêu thật rồi." Lão Ngũ đứng bên cạnh cô nhỏ giọng thì thầm.
Trương Hàm Vận liếc xéo hắn. Cuối cùng vẫn là lầm lũi cùng Hàn giáo quan đi thỉnh tội.
Một đường tới phòng làm việc, cả hai người không ai nói với ai câu gì. Chỉ là thỉnh thoảng có vài học viên hoặc đồng nghiệp chào hỏi thì nàng mới mỉm cười đáp lại.
"Vào đi." Hàn Tuyết mở khóa cửa, sau đó tiến về phía bàn gỗ đặt vài cuốn sổ cùng điện thoại nội bộ.
Trương Hàm Vận ngốc lăng tuân lệnh.
Bầu không khí vẫn thập phần căng thẳng. Thế rồi đóng cảnh kẻ đứng người ngồi chán chê, bấy giờ nàng mới nắm hai tay đặt lên bàn, ngẩng đầu nhìn cô.
"Nói cho tôi biết, vì sao lại trễ giờ như vậy?" Nàng hỏi.
"Báo cáo đồng chí giáo quan, tôi ngủ quên..." Lúc nãy buột miệng nói toàn đội không có nguyên tắc. Giờ thì hay rồi, loại ánh mắt dò xét kia chẳng khác nào bầy kiến lửa bò xung quanh người rồi cắn cô.
Hàn Tuyết vẫn nhìn chằm chằm tiểu cô nương nọ. Thực sự không còn nhớ gì sao?
Âm thầm thở dài ép bản thân tỉnh táo, nàng nói:
"Tôi sẽ không phạt cô làm những việc lao động chân tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-o-noi-nguc-trai/2457658/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.