"Môi Hàn giáo quan cũng hình trái tim kìa."
Lời vừa từ miệng Lão Tứ lọt ra, ngay lập tức khiến bầu không khí trở nên phi thường kì lạ.
Dường như cảm nhận được điều ấy, bởi vậy hắn lập tức vô tội nuốt khan: "Tôi... tôi nói gì sai sao?"
Trương Hàm Vận nhìn cũng không nhìn, càng không để Hàn Tuyết lên tiếng, trực tiếp chuyển đề tài: "Thôi, mọi người mau kể chuyện khác đi. Dù sao chị ấy sớm đã trở thành kỷ niệm đẹp trong lòng tôi rồi."
Đại khái thì trải lòng tới gần khuya. Sau khi nhìn đồng hồ, Hàn giáo quan rốt cuộc cũng hạ lệnh yêu cầu tiểu đội giải tán.
Mọi người đương nhiên răm rắp chấp hành cùng nhanh chóng dọn dẹp nơi mình vừa ngồi. Kế tiếp từ Lão Đại tới Lão Ngũ, từng người một lần lượt hướng nàng chúc ngủ ngon.
Chỉ có Trương Hàm Vận vẫn luôn thủy chung mím chặt môi im lặng. Cô nhìn chằm chằm ngọn lửa sắp tắt trước mặt, lòng nặng trĩu như thể bị tảng đá ngầm đè lên.
"Học viên Trương còn chưa nghe thấy tôi nói gì sao?" Hàn Tuyết ngồi xổm xuống cạnh cô. Ánh sáng nhàn nhạt hắt lên khuôn mặt luôn ở trạng thái thanh lãnh của nàng, trong thoáng chốc đã khiến cô xuất hiện loại cảm xúc chính là muốn rơi nước mắt.
Hẳn là cô đã quên mất điều gì đó... một điều vô cùng quan trọng về người bạn thuở ấu thơ.
"Hàn giáo quan, cô cứ nghỉ ngơi trước đi. Tôi ngồi thêm..."
"Nếu nghỉ ngơi không đủ, ngày mai rèn luyện chắc chắn sẽ không thành công."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-o-noi-nguc-trai/2457647/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.