Thời điểm hừng đông hoàn toàn ló rạng và đem ánh sáng rải xuống dãy núi, Hàn Tuyết mới lên tiếng nói với cô: "Chúng ta mau trở về thôi. Mọi người hẳn là đói lắm rồi, dù sao thì tối qua cũng không ăn uống gì mà."
Trương Hàm Vận gật gật đầu đáp: "Được."
Cùng song song tản bộ, lại nghe mùi hương thoang thoảng trên người nàng. Chẳng hiểu vì sao trong thoáng chốc cô bỗng trở nên mặt đỏ tai hồng.
"Hàn giáo quan, tiểu Lục, hai người vì sao lại đánh lẻ dậy sớm luyện tập vậy?"
Không ngoài dự đoán, năm kẻ ồn ào kia vì đói nên sớm đã thức giấc tìm cái ăn. Trông thấy cô và nàng xuất hiện liền nhao nhao thắc mắc.
"Chúng tôi đi hai chứ đâu phải đánh lẻ?" Hàn Tuyết mỉm cười. "Hôm nay để tôi nấu mì cho mọi người."
"Thật sao?" Vẫn là đồng chí Lão Tam nghi hoặc. "Tôi biết với trù nghệ của Hàn giáo quan thì mì ăn liền vào tay cô cũng thành cao lương mỹ vị. Nhưng ngộ nhỡ trong khi nấu cô bỏ thuốc tăng lực vào, vậy thì lát nữa chúng tôi phải tập luyện thực khổ sở rồi."
Trương Hàm Vận cầm gói mì gõ lên đầu hắn một cái: "Bớt nói nhảm đi."
***
Dùng bữa sáng xong bảy người liền tiếp tục đeo balo lên và tiến vào sâu trong núi. Lần huấn luyện này của Hàn Tuyết khác hoàn toàn với những lần ra ngoài chạy lòng vòng hời hợt của Chung Thế Châu. Bởi mọi người không chỉ phải học cách tự bảo vệ bản thân, mà còn nâng cao thể lực sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-o-noi-nguc-trai/2457643/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.