Buổi sáng hôm đó ngoài dự đoán của tiểu đội, Hàn Tuyết không để họ tiếp tục vào rừng rèn luyện mà hào phóng cho nghỉ ngơi tự do những một ngày.
Ấy thế nhưng nói nghỉ ngơi thì cũng không phải...
"Mọi người có thể xuống núi và vào thăm thôn xóm ở đây. Chỉ là liệu có đủ sức để trở về hay không mà thôi."
Sáu người nghe xong liền chán nản thở dài.
"Hàn giáo quan, như vậy khác nào vào rừng hay lội sông lội suối đâu. Cô hiện tại chính là kẻ lừa đảo trẻ thơ đấy." Lão Tam uất ức làu bàu.
"Cậu không đi cũng không thành vấn đề. Vấn đề chỉ đơn giản nằm ở chỗ cậu sẽ thiệt vì bỏ lỡ rất nhiều cảnh đẹp." Nàng đáp. "Chẳng phải một nhà triết học từng nói 'Người sống nhiều nhất không phải người sống lâu năm nhất, mà là người có nhiều trải nghiệm phong phú nhất' ư?"
Hàn giáo quan đã mở lời đến mức này, đúng là nếu còn tiếp tục phàn nàn thì chẳng khác nào càng khẳng định cho sự yếu nhược của bản thân.
Tuy nhiên chớm nghĩ tới quãng đường vừa dài vừa trùng điệp ấy thôi là da gà đã nổi hết lên rồi.
Trương Hàm Vận trái lại vô cùng thần thanh khí sảng lên tiếng: "Hay là cứ thử sức một chút xem sao. Dù gì sau chuyến rèn luyện này chúng ta chắc chắn sẽ đủ sức để đánh bại thứ hạng bét bảng."
"Tiểu Lục à, tự tin là cái tốt. Nhưng tự tin quá nhiều sẽ thành tự kiêu đấy." Lão Tứ thẳng thắn phê bình.
"Tôi lại cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-o-noi-nguc-trai/2457638/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.