Gần xế chiều, thời điểm mọi người còn chưa kịp lên núi để trở về nơi tập luyện thì Hàn Tuyết bất ngờ nhận được điện thoại.
Nàng nhíu mày cùng người ở đầu dây bên kia trao đổi vài câu. Sau khi cúp máy, khuôn mặt lộ rõ nét trầm mặc.
"Có chuyện gì sao Hàn giáo quan?" Lão Đại tinh ý hỏi.
Sau vài lần ngập ngừng, rốt cuộc nàng cũng chịu mấp máy môi đáp: "Ở Tứ Xuyên... vừa xảy ra động đất..."
"Sao cơ?"
Người phản ứng nhanh nhất hiển nhiên là Lão Ngũ, bởi vì gia đình hắn sống tại đó. Còn về phần Trương Hàm Vận, dù sao cha mẹ cô cũng không còn nữa, vì thế so với người huynh đệ đồng hương đang đứng kế bên mình thì cô tương đối bình tĩnh hơn.
"Hiệu trưởng yêu cầu chúng ta trở về để lên đường đi cứu trợ. Nghe nói vụ động đất này quy mô rất lớn, cường độ cũng rất mạnh."
Đối với sự việc bất ngờ đang diễn ra ngay trước mắt, điều quan trọng nhất vẫn là nên giữ cho mình một cái đầu lạnh.
"Đã có... số liệu thống kê chưa ạ?" Lão Ngũ chẳng còn tâm trí để suy nghĩ chuyện khác. "Thành Đô..."
"Tạm thời vẫn chưa có số liệu thống kê cụ thể. Nhưng đã xác nhận... Thành Đô là một trong số địa phương chịu ảnh hưởng trực tiếp."
Nói tới đây, nàng rõ ràng phải ngừng lại để cố gắng bình ổn nhịp thở của chính mình.
Bởi vì Thành Đô là quê hương của Lão Ngũ.
"Đừng lo, sẽ không sao đâu, nhất định sẽ không sao đâu."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-o-noi-nguc-trai/2457632/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.