Sáu giờ sáng, sau khi dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết khẩu phần ăn của bản thân. Mọi người lại tiếp tục công cuộc cứu nạn.
Điều khó khăn hơn cả là hôm nay trời đổ mưa. Mưa tầm tã, tuy rằng có thể rửa trôi mọi thứ, song lại càng dễ khiến đất đá trở nên lún sụt.
Bởi vì ngày hôm qua Trương Hàm Vận gặp sự cố, cho nên hôm nay cộng sự của cô không còn là Lão Tứ nữa mà chính là Hàn giáo quan. Lý do nàng đưa ra rất đơn giản, nàng khẳng định rằng bản thân có thể quan sát và xử lý sự cố nhanh hơn so với học trò của mình.
Ở một bên, Lão Tam len lén thúc khuỷu tay vào khuỷu tay Lão Đại. Cuối cùng cả hai nhìn nhau, một người vẻ mặt tràn đầy bất lực, người còn lại vô cùng đắc chí.
Hàn Tuyết chẳng biết lấy ở đâu một đôi găng tay chuyên dụng ném cho cô. Đồng chí tiểu Trương mắt tròn mắt dẹt nghi hoặc nhìn nàng: "Hàn giáo quan, cô lấy chúng ở đâu vậy?"
"Điều này quan trọng sao?" Nàng hỏi.
Cả hai người đều không hề nhắc lại chuyện đáng xấu hổ sáng nay. Trương Hàm Vận cảm thấy như thế cũng tốt, quá tốt là đằng khác. Bởi ít nhất thì hiện tại cô và nàng vẫn có thể đường đường chính chính đối diện nhau.
Ngoan ngoãn đem bao tay mang vào. Đeo xong, cô còn giơ lên lắc qua lắc lại vài vòng, ý muốn nói tôi đã làm theo lời cô rồi đấy.
Hàn Tuyết mỉm cười đáp: "Ngoan lắm."
Qua ngày thứ hai,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-o-noi-nguc-trai/2457627/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.