Sinh nhật lần thứ 16 đến thật lặng lẽ.
Sách nói rằng tuổi 16 là tuổi hoa rực rỡ nhất, nhưng 16 tuổi, vì kỳ thi tuyển sinh đại học không còn xa nữa mà thứ gọi là đóa hoa của cuộc đời ấy chỉ có thể nở trong cô độc và yếu ớt, khiến người ta không dám chạm vào.
Đối với tôi, sinh nhật tuổi 16 chẳng có gì đáng nói: Không có bánh gato mẹ tặng, không có nụ cười chúc phúc của ba.
Từ nhỏ đến lớn, tôi chỉ có một bát mì canh suông của bà ngoại —— Bà ngoại luôn nói bánh sinh nhật là thú vui của người nước ngoài, còn người Trung Quốc phải ăn mì mới có thể trường thọ.
Dần dần, tôi nghe mãi quen nên không tranh cãi nữa.
Đương nhiên tôi cũng chẳng có ước nguyện đặc biệt nào.
5 rưỡi chiều, cuối cùng tiếng chuông tan học cũng phá thủng bầu không khí tù đọng.
Âm cuối kéo dài vang vọng giữa muôn ngàn tiếng gọi.
Phòng học lập tức trở nên ồn ào và huyên náo.
Tôi thu dọn sách vở chuẩn bị về nhà, Trương Dịch thì đang lề mề thu dọn đồ đạc.
Chẳng mấy chốc trong lớp chỉ còn mỗi học sinh hôm nay trực nhật.
Nhưng khi tôi chuẩn bị rời khỏi chỗ ngồi, một bàn tay nhanh chóng luồn vào ngăn bàn tôi.
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy Trương Dịch đứng một bên, ngại ngùng cười.
“Sinh nhật vui vẻ!” Cậu ấy nói.
Nụ cười chân thành tràn ngập trên khuôn mặt cậu, ngây thơ như một đứa trẻ.
Tôi giật mình.
Niềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-o-ben-tay-trai-toi/2483594/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.