Đó là lần đầu tiên tôi đứng trước công chúng.
Trong hội trường rất đông, chỉ khẽ nâng đầu lên là có thể thấy rất nhiều giám khảo ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Xung quanh yên tĩnh đến vậy, tôi lại chợt thấy cô độc.
Trên sân khấu to nhường này chỉ có một mình tôi, tôi có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, thình thịch của chính mình.
Tôi ngẩng đầu, đột nhiên rất muốn tìm chỗ ngồi của lớp tôi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ hóa ra bản thân lại dựa dẫm và tin tưởng vào tập thể đến thế.
Tôi nhìn một lượt, không thấy, tôi bỗng sợ hãi.
Nhưng đúng lúc gần như hít thở không thông, tôi bất ngờ nhìn thấy hai người đứng bật dậy ở phần nửa sau khán đài.
Họ làm dấu chiến thắng và cố gắng vẫy tay với tôi.
Chính là Điền Giai Giai và Doãn Quốc Đống!
Lòng tôi chợt lắng lại, như cánh diều chấp chới trên bầu trời vì không thấy mục tiêu lại đột nhiên phát hiện những ánh mắt quan tâm dưới mặt đất và sợi dây diều chắc chắn trong tay họ.
Đó là phương hướng tin cậy nhất giữa không trung vô ngàn.
Tôi hít sâu một hơi, chậm rãi bắt đầu bài phát biểu của mình.
Tôi nói: “Kính thưa các thầy cô giáo và các bạn, thưa toàn thể quý vị, em là Đào Oánh đến từ lớp 11-11.
Chủ đề bài phát biểu của em hôm nay là.”
Bài phát biểu được hoàn thành dưới sự hướng dẫn của giáo viên Ngữ văn.
Trong bài phát biểu, tôi nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-o-ben-tay-trai-toi/2483573/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.