Sau tiết tự học tối, vì phải tới tổ ngữ văn nên khi quay về lớp, tôi chỉ thấy mỗi Trương Dịch ở đấy.
Vài bóng điện đã tắt, chỉ có hàng trên cùng còn bật, phát ra ánh sáng trắng lành lạnh.
Trước mặt cậu là mấy quyển sách và mấy cuốn sổ.
Ánh điện màu trắng khắc họa rõ nét mặt cứng ngắc của cậu ấy.
Vẫn là bộ đồng phục màu xanh đậm, vẫn là chiếc cúc áo được đóng tận trên cùng, vẫn là huy hiệu trường được đeo trên ngực trái.
Vẫn là dáng vẻ tôi quen, khiến tôi chợt nghĩ: Thời gian cứ đứng đó chẳng chịu tiến lên, dường như chưa có gì xảy ra cả.
Nhưng ảo giác cũng chỉ là ảo giác mà thôi.
Lúc tôi thu dọn sách vở chuẩn bị ra khỏi lớp, cậu ấy đột nhiên bước nhanh tới trước mặt tôi.
Bên cạnh bục giảng, trên lối đi chật hẹp, cậu đứng ở nơi đó, ánh mắt sắc lạnh.
Cậu ấy nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu mà không nói gì.
Tôi lẳng lặng ngẩng đầu nhìn cậu, lần đầu tiên tôi đủ can đảm nhìn thẳng vào khuôn mặt của cậu ấy: Ngũ quan cân đối rõ ràng, nước da hơi tái, đôi mắt đen và sâu tựa đầm nước không đáy.
Cậu ấy vẫn là một chàng trai tuấn tú.
Nhưng mà gầy quá, xương gò má cao hơn chút, yết hầu càng rõ hơn, gầy đến nỗi khiến người ta đau lòng.
“Cậu ăn tối chưa?” Kỳ lạ thay, giọng tôi dịu dàng hơn tưởng tượng nhiều.
Cậu ấy ngây ra.
“Dạ dày không tốt thì nên ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-o-ben-tay-trai-toi/2483559/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.