Mùa thu năm hai đại học, tôi cắt tóc ngắn.
Mái tóc ngắn khiến tôi trông khôn khéo và giỏi giang hơn, có lẽ còn mang đến may mắn nữa —— Tháng 10, đài truyền hình tỉnh tổ chức cuộc thi người dẫn chương trình và tôi là thí sinh nữ duy nhất để tóc ngắn.
Tôi vẫn không tính là xinh đẹp, càng không thể khiến người ta thấy mà sững sờ, nhưng vẫn chẳng hiểu sao lọt vào “Top 10” và nhận được giải “Trí tuệ nhất”.
Hôm đó, trên sân khấu rực rỡ ánh đèn, tôi không thấy rõ nét mặt của những người ngồi bên dưới khán đài mà chỉ nghe được tiếng vỗ tay vang như sấm.
Thậm chí tôi còn hơi hoảng hốt, tôi nhìn nụ cười của MC và người trao giải mà lòng suy nghĩ —— Đây, là tôi sao?
Tôi cúi đầu, trông thấy chiếc cúp thủy tinh trên tay.
Dưới ánh đèn rạng rỡ, nó lóe lên ánh sáng như ẩn như hiện, ánh sáng đó làm phỏng mắt tôi và khiến tôi thất thần.
Thật ra, sở dĩ tôi tới tham dự cuộc thi người dẫn chương trình này là do tình cờ —— Ban đầu tôi tới báo danh cùng bạn cùng phòng ký túc xá Lâm Tạp, chẳng qua lúc tới nơi đăng ký dự thi, cô ấy năn nỉ tôi bằng ánh mắt long lanh: “Đào Oánh, chúng mình cùng thi đi, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi mà!”
Tôi nghĩ đúng là mình đang rảnh rỗi thật nên mới cứ thế đến đây.
Không đam mê mãnh liệt lắm cho nên cứ thong dong đúng mực.
Từ “vòng gửi xe” đến top 40 chọn 30,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-o-ben-tay-trai-toi/2483553/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.