Hôm đi học lại, tôi gặp lại Trương Dịch trong buổi chào cờ.
Đó là niềm vinh dự khi được đích thân thầy hiệu trưởng trao giải —— Giải Nhất cuộc thi Ngoại ngữ toàn tỉnh. Quán quân vừa mới xuất viện nên sắc mặt vẫn trắng bệch thiếu huyết sắc. Cậu ấy gầy hơn rất nhiều, khi đứng trong cơn gió đầu xuân, tôi chợt nghĩ có khi nào cậu ấy bị gió thổi cái là bay được không.
Điền Giai Giai bên cạnh tôi nói liến thoắng: “Đào Oánh cậu không biết đâu, kinh khủng lắm, thật sự rất đáng sợ. Quần áo của Doãn Quốc Đống toàn máu là máu, lúc Trương Dịch ngã xuống, mấy bạn nữ hàng đầu bị dọa xuýt thì ngất xỉu luôn…”
Chuyện đã xảy ra từ hơn 10 ngày trước nhưng khi kể lại, Điền Giai Giai vẫn sợ đến nỗi nói năng lộn xộn.
Tôi quay sang hướng khác —— Một kỳ nghỉ đông trôi qua, hình như nhà trường đã tu sửa sân thể dục, tường căn tin cũng được sơn lại, mà lá quốc kỳ cũng được thay mới thì phải…
Điền Giai Giai thấy vậy thì lẩm bẩm: “Đào Oánh, sao cậu máu lạnh thế?”
Tôi vẫn đưa mắt nhìn ra xa, tôi không giải thích, cũng chẳng nói gì. Lòng thầm nghĩ: Tất cả đều không liên quan gì đến tôi!
Tôi lặp đi lặp lại điều đó, số lần lặp lại càng nhiều, dường như tôi bắt đầu tin chuyện này thật sự không liên quan gì đến mình.
Cuối cùng trên sân thể dục vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt.
Tôi quay đầu lại, đúng lúc thấy Trương Dịch đi tới. Sắc mặt cậu ấy vẫn tái nhợt, môi mím chặt, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-o-ben-tay-trai-cua-toi/969682/chuong-91.html