Nhưng bạn đã bao giờ thấy hạnh phúc vỡ tan trong khoảnh khắc, rơi xuống và thoáng qua tựa như pháo hoa chóng tàn hay chưa?
Giống như khinh khí cầu bay lên nhờ khí nóng nhưng chỉ cần thủng một lỗ là có thể rơi xuống.
Khoảnh khắc mọi thứ biến mất, thậm chí một tiếng kêu sợ hãi còn không kịp nói ra. Sau đó bạn ngẩng đầu lên mà chỉ có thể thấy ánh dương chưa bao giờ thay đổi, vẫn lạnh lùng dừng lại giữa không trung.
Chỉ có ánh nắng ngàn dặm, lạnh lẽo lan tràn trong phòng học nhỏ.
Xung quanh lớp vẫn là tiếng ồn ào như mọi ngày, còn Hạ Vi Vi thì đứng bên cạnh tôi, lớn tiếng nói: “Đào Oánh, cậu có biết mình đã giúp Trương Dịch giành được một chiếc kính viễn vọng không thế?”
Tôi không hiểu ý của cậu ta cho lắm, chỉ liếc mắt một cái rồi tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Nhưng Hạ Vi Vi vẫn không đi, cậu ta đứng to tiếp tục nói rõ to: “Cậu đi hỏi Trương Dịch mà xem có phải cậu giúp cậu ấy giành được một chiếc kính viễn vọng không?”
Tôi ngẩng đầu lên một lần nữa, lúc này gần như cả lớp đều nghe thấy lời của cậu ta, phòng học ồn ào đột nhiên yên tĩnh lại. Ai cũng quay sang nhìn chúng tôi còn tôi thì đang ngơ ngác nhìn Hạ Vi Vi.
Tôi nhìn thấy nắng xuân chói lọi chiếu rọi từ đằng sau Hạ Vi Vi tạo nên hiệu ứng ánh sáng ven [1]. Dưới ánh nắng chói lòa, có một khoảnh khắc nào đó, thậm chí tôi còn chẳng thấy rõ biểu cảm trên mặt cậu ta.
[1] Ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-o-ben-tay-trai-cua-toi/969668/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.