Chương trước
Chương sau
Đêm hôm đó, Tiêu Lâm trở về nhà giữa những lời phàn nàn không dứt của Đại Lưu, chẳng tắm rửa gì mà nằm dài trên giường rồi ngủ mất.

Sáng hôm sau, cậu bị đánh thức bởi hàng loạt tiếng chuông điện thoại cực kì khó chịu, là cuộc gọi của Đại Lâm.

"Aizzz... Không phải sáng nay không có lịch quay phim sao... Cho em ngủ nướng đi mà..."

"Vẫn còn ngủ! Giờ này mà cậu vẫn ngủ được hay sao!"

Tiếng hét tê tâm liệt phế của Đại Lưu xuyên qua màn hình điện thoại truyền thẳng đến màng nhĩ. Cậu quả thực rất hoài nghi có phải Đại Lưu đang cầm một cái loa đối diện với ống nghe của điện thoại hay không. Cơn buồn ngủ đã vơi đi hơn nửa, cậu dùng tay móc móc lỗ tai, chóng mặt bò dậy từ trên giường.

"Đừng hét nữa được không? Anh làm em sắp điếc rồi đấy, em mà điếc thì về sau làm sao đóng phim được nữa." Cậu đặt điện thoại di động lên bàn, bấm loa ngoài, xoay người cởi áo sơ mi trắng trên người, tiện tay vứt vào giỏ quần áo bẩn.

Đại Lưu vẫn còn hét khàn cả giọng ở bên kia điện thoại: "Cậu nghĩ anh muốn hét lắm sao? Đừng nói đến việc đóng phim điện ảnh, bây giờ ngay cả phim truyền hình cậu cũng không có cơ hội nữa rồi, tiểu tổ tông của tôi ơi, cậu tỉnh táo giúp tôi một chút với."

Quần của cậu đã tuột đến đầu gối, sau khi nghe được lời của Đại Lưu, động tác trong tay lập tức dừng lại: "Anh có ý gì?"

"Có ý gì! Hôm qua Lý tổng rút vốn rồi! Ông ta là nhà đầu tư lớn nhất của "Tình yêu rực rỡ". Ông ta vừa rút vốn, toàn bộ đoàn làm phim lập tức đình công. Sáng nay, chưa đến 6 giờ, anh đang ngủ ngon lành thì các nhà sản xuất phim gọi tới, vừa nghe máy là mắng, không cần nghỉ xả hơi đã mắng cho anh vuốt mặt không kịp. Ông ta muốn cậu về sau không thể vào đoàn làm phim được nữa, cút xa chừng nào tốt chừng ấy."

"Đ*t!" Cậu cởi hẳn quần ra, ném sang một bên: "Đ*t con m* nó chứ!"

"Cậu đừng ở đó mà đ*t nữa, nhanh chóng dọn dẹp rồi xuống dưới tầng đi! Anh đang chờ cậu đây, Từ tổng muốn nói chuyện với cậu." Giọng của Đại Lưu cuối cùng cũng nhỏ xuống một chút: "Cậu phải chuẩn bị tâm lý trước đi, tình huống lúc này thực sự không quá lạc quan. Đừng bướng bỉnh nữa, thành thật nhận sai, Từ tổng nói cái gì thì cậu làm cái đó, như vậy may ra mới được cứu."

"Nếu chuyện gì em cũng nghe lời thì bây giờ em đang ngồi đếm tiền hộ ông ta sau khi bị bán rồi ấy chứ." Cậu gãi đầu một cái, trong giọng nói toàn là bực bội: "Được rồi, em cúp đây, em tắm rửa nhanh rồi xuống."

Mãi đến khi đứng dưới vòi sen trong phòng tắm, cậu mới dần dần sắp xếp lại mọi việc từ trận hỗn loạn tối qua. Cậu biết mình đã gây họa, song cậu thật sự không cố ý.

Vào nghề hơn ba năm, cậu đã năm lần bảy lượt hạ thấp nguyên tắc của bản thân. Trước đây nếu có ai sờ soạng người cậu một cái, cậu sẽ đè người đó xuống đất đánh cho tơi bời. Nhưng bây giờ cho dù tay bị người khác nắm, mặt bị người khác vuốt, cậu cũng chỉ có thể nở nụ cười.

Cậu không phải là kiểu người không chịu được oan ức, thực ra cậu rất giỏi chịu khổ. Chỉ là mọi việc đều có giới hạn nhất định, cậu tự nhận mình còn chưa thấp hèn đến nỗi phải bán thân để đổi lấy cơ hội nổi tiếng. Cậu không đạt được loại trình độ đó, huống chi đối phương còn là một lão biến thái mặt đầy dầu mỡ khiến người ta ghê tởm.

Cậu không biết Từ Lập sẽ trừng trị mình ra sao sau khi đến công ty. Cậu nghĩ vẫn nên xin lỗi trước đi. Dù sao, thái độ tối hôm qua của mình đúng là không tốt, nói thế nào thì Từ Lập cũng là ông chủ của mình, đầu năm nay đắc tội với ai cũng được nhưng tuyệt đối không thể đắc tội với sếp. Nếu không sau này có thể mình thực sự sẽ không còn cơ hội đóng phim nữa, không thể được, cậu còn phải làm ảnh đế mà.

Đúng vậy, phải xin lỗi Từ Lập trước, thái độ phải thành khẩn, tư thế phải khiêm tốn. Cậu học diễn xuất bốn năm ở Học viện điện ảnh, làm những việc này quả thực là hạ bút thành văn.

Sau khi đưa ra quyết định, cậu nhanh chóng rửa sạch sữa tắm trên người, thay một bộ quần áo thoải mái rồi đi ra khỏi cửa.

Tòa nhà của công ty giải trí Tinh Thượng nằm ở phía Tây thành phố, là một tòa nhà 5 tầng nhỏ bé cũ kĩ.

Tục ngữ có câu "Miếu nhỏ yêu phong lớn, hồ cạn vương bát nhiều"*. Trong công ty nhỏ không có nhiều cơ hội, sự cạnh tranh càng thêm khốc liệt, chỉ cần có gia cảnh tốt một chút thì làm việc ở đây không đến hai năm là đã dùng cách khác để thăng chức rồi. Một diễn viên nhỏ như Tiêu Lâm, đã không có tiền lại không muốn bán rẻ nhan sắc cũng chẳng muốn nịnh bợ lấy lòng, thậm chí công ty còn không thèm quản bọn cậu. Mấy năm nay những cơ hội làm việc hầu như đều do hai người Tiêu Lâm cùng Đại Lưu cực khổ giành được.

Raw: 小妖风大, 池浅王八多: Miếu thờ nhỏ thì lắm yêu ma, hồ cạn thì nhiều rùa với ba ba. Theo mình hiểu là nơi nào nhỏ bé, chật chội thì thường xui xẻo, không may mắn. Bạn này hiểu sâu hơn thì giúp mình nhé. Mình thấy edit xong thì đọc lên không hay lắm nên để vậy cho mượt.

Vậy nên khi được chọn đóng nam thứ trong "Tình yêu rực rỡ", Tiêu Lâm mới đặc biệt coi trọng. Dù liên tục thức trắng nhiều đêm, cậu cũng không kêu ca lấy một lời. Nhà sản xuất phim chỉ cần nói một câu, cho dù trong lòng cực kì không muốn nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn tiếp rượu Lý tổng.

Cậu chẳng thể ngờ tối qua sẽ xảy ra trò hề khiến mọi nỗ lực trước đây của cậu đều trở nên vô ích.

Từ Lập đã tới văn phòng từ rất sớm, ông ta đang ngồi trên chiếc ghế da cao cấp đợi Tiêu Lâm, thấy Tiêu Lâm đẩy cửa bước vào, Từ Lập cũng không lên tiếng, vẫn cúi đầu chơi điện thoại.

"Từ tổng" Hôm nay Tiêu Lâm mặc một chiếc áo phao ngắn màu xám nhạt phối cùng một chiếc quần tây đen, cả người thoạt nhìn rất trẻ trung lại thoải mái.

Cậu đút tay vào túi áo, rụt đầu, buồn bực nói: "Tối qua là tôi không đúng, không nên nổi giận với ngài, mong ngài đừng tính toán với tôi."

Từ Lập ngoài cười nhưng trong không cười hừ một tiếng: "Ồ, hôm nay mặt trời mọc đằng tây à? Ngài chủ động xin lỗi tôi? Tôi thật không dám nhận."

Cậu cho tay ra khỏi túi áo, mất tự nhiên sờ sờ mũi: "Từ tổng, ngài đừng nói đùa nữa. Tôi thật sự biết lỗi rồi, ngài thấy tôi phải làm gì để bù đắp tổn thất cho công ty, chỉ cần trong khả năng của mình, tôi đều sẵn sàng làm."

Từ Lập gác chân lên cái bàn trước mặt, trưng bộ mặt vô cảm nhìn cậu: "Thật sự biết lỗi rồi? Về sau còn muốn làm diễn viên nữa không?"

"Tôi thật sự biết lỗi rồi, về sau còn muốn làm diễn viên." Cậu rũ mắt, hai tay không tự chủ nắm thành quyền: "Còn muốn đóng phim. "

Từ Lập lúc này mới lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Chỉ cần cậu thành tâm hối lỗi, đừng nói là đóng phim trong nước, cho dù cậu muốn đóng phim Hollywood, Lý tổng đều có thể cho cậu."

Từ Lập vừa nói xong, cậu lập tức ngẩng đầu nhìn về phía ông ta, vẻ mặt hơi nghi hoặc lại có chút phẫn nộ: "Chuyện này liên quan gì đến Lý tổng? Tôi không muốn xin lỗi ông ta, việc đó tôi vốn dĩ không sai. Nếu ông ta còn dám đến gần tôi lần nữa tôi nhất định sẽ đánh tiếp, tôi chỉ xin lỗi ngài và công ty mà thôi."

Từ Lập hừ lạnh: "Cậu xin lỗi tôi làm gì? Tôi không cần cậu xin lỗi, nếu cậu thành tâm muốn nhận lỗi thì mau đi dỗ dành Lý tổng cho tôi, nghe rõ chưa?"

"Ngài muốn tôi đi bán thân?" Cậu tiến lên đứng trước mặt Từ Lập.

Từ Lập chậm rãi đặt chân xuống đất, đứng đối diện với cậu: "Cậu cũng hiểu được chuyện này. Vậy tôi nói cho cậu biết, lúc tuyển vai diễn cho "Tình yêu rực rỡ" Lý tổng vừa nhìn thấy hình của cậu liền lập tức chọn cậu. Cậu cũng thật tốt số khi có khuôn mặt của mối tình đầu, đàn ông trung niên bọn họ mà được như cậu thì tốt rồi*. Lúc đó, tôi đã đồng ý với Lý tổng, khi nào "Tình yêu rực rỡ" bấm máy sẽ đưa cậu lên giường của ông ta. Cậu giỏi lắm, ngay lập tức làm cho tôi sứt đầu mẻ trán. Cậu có biết Lý tổng không chỉ đầu tư 50 triệu cho "Tình yêu rực rỡ", mà còn đồng ý sẽ rót vốn cho nhiều hạng mục sau này của công ty chúng ta không? Cậu vỡ đập chai rượu đó, "choang" một tiếng, mấy chục triệu hạng mục của ông đây đều mẹ nó xong đời luôn. Cậu không đi nhận tội thì người nào đi? Con mẹ nó cậu có thể bồi thường mấy chục triệu cho tôi sao? Cũng không nhìn xem bản thân mình là cái thá gì!"

* Raw: 长了一张初恋脸,像他们那种中年老男人就好你这一口. Mình cũng không hiểu ý câu này lắm, ai biết thì giúp mình nhé.

* Góc quy đổi:

50 triệu nhân dân tệ ~ hơn 171 tỉ VNĐ.

Tiêu Lâm tính tình không tốt, cậu tự biết bản thân là ai. Mấy năm trước, nếu bị chửi thẳng mặt như thế này, cậu sẽ chẳng kiêng dè gì mà lập tức lao vào đánh một trận cho ra trò. Thế nhưng lăn lộn hơn ba năm ngoài xã hội, sau khi nếm trải hết thảy ngọt bùi đắng cay, cậu đã mài mòn nhuệ khí của mình rồi.

Song điều này không có nghĩa là cậu sẽ để mặc cho người khác chèn ép, bắt nạt mình.

"Từ tổng, chuyện này ngài nói vậy hình như không hợp lí cho lắm. Dựa vào đâu mà tôi phải bồi thường mấy chục triệu cho ngài? Chính ngài lén lút đồng ý giao dịch với lão biến thái kia, việc này chẳng liên quan gì đến tôi? Tôi kí hợp đồng làm việc với ngài chứ không phải kí hợp đồng bán thân."

"Cậu còn biết mình có hợp đồng nằm trong tay tôi?" Từ Lập từ sau bàn đi ra phía trước, vươn hai ngón tay chọc vào ngực cậu, sức lực hơi lớn, chọc đến mức cậu phải lui về sau mấy bước, "Nói đến chuyện này, tôi cũng không vòng vo với cậu nữa. Bây giờ, tôi cho cậu hai con đường để chọn. Hoặc là cậu đi xin lỗi Lý tổng, tôi không quan tâm cậu uống rượu hay ngủ với ông ta, cậu kéo đầu tư về cho tôi, tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra; hoặc là, cậu đừng nghĩ đến chuyện làm diễn viên nữa, tôi sẽ khiến cậu hoàn toàn biến mất trong cái giới này."

"Ông khiến tôi biến mất kiểu gì? Con mẹ nó, nếu ông giỏi như vậy thì cần lôi kéo đầu tư làm cái đ*o gì?" Sức chịu đựng của cậu đã sắp bị Từ Lập làm cho bốc hơi sạch sẽ, cậu kéo tay Từ Lập, vứt qua một bên, "Nói thì nói, đừng mẹ nó động tay động chân."

Từ Lập cũng không giận, xoay người rút một điếu thuốc ra đốt, phun một ngụm khói về phía cậu: "Cậu đừng quên, hợp đồng cậu ký là mười năm! Mới qua ba năm thôi, nói cách khác, cậu vẫn còn bảy năm trong tay tôi. Tôi không thể lập tức làm cậu biến mất, nhưng tôi có thể khiến cậu không thể đóng bất cứ bộ phim nào trong bảy năm tới, không có bất kì một cơ hội nào. Nếu cậu dám lén lút nhận việc, tôi sẽ kiện cậu tội vi phạm hợp đồng. Phí bồi thường vi phạm hợp đồng cũng không nhiều lắm, chỉ 20 triệu tệ*. Nếu cậu có thể đưa cho tôi nhiều tiền như vậy, tôi sẽ thả cậu đi, còn không thì... con mẹ nó cậu cứ ở đây chịu đựng cho tôi!"

Cậu lắc đầu cười lạnh: "Từ khi kí hợp đồng với ông, ba năm ở đây, số tiền tôi kiếm được tổng cộng chưa tới 10 vạn tệ, hiện giờ ông lại muốn tôi bồi thường 20 triệu?"

* Góc quy đổi:

20 triệu nhân dân tệ ~ hơn 68 tỷ VNĐ

10 vạn nhân dân tệ ~ hơn 340 triệu VNĐ

"Không sai, cậu bồi thường nổi sao? Tôi nhớ là nhà cậu chỉ có bà nội là còn sống đúng không? Mấy năm nay, cậu sống một mình ở Bắc Kinh có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền? Bây giờ, nếu tôi con mẹ nó bắt cậu lấy ra hai vạn tệ, tôi đoán là cậu cũng phải chạy vạy khắp nơi. Cậu lấy gì mà chơi với tôi hả, chàng thanh niên."

Từ Lập nói không sai. Cậu đúng là không có tiền để bồi thường cho Từ Lập, đừng nói là hai vạn, trừ tiền nhà, tiền điện nước, số tiền tối đa trên thẻ ngân hàng của cậu còn lại cũng không đến một vạn tệ.

* Góc quy đổi:

2 vạn nhân dân tệ ~ hơn 68 triệu VNĐ

1 vạn nhân dân tệ ~ hơn 34 triệu VNĐ

Tinh Thượng là một công ty giải trí nhỏ, cậu lại là một tiểu minh tinh không có tiếng tăm, công ty căn bản không cung cấp nơi ăn chốn ở cho cậu. Vào nghề ba năm, cậu cũng chỉ được đóng 4 hoặc 5 bộ phim truyền hình kinh phí thấp, lại còn toàn đóng vai phụ của phụ thì làm sao mà có nhiều tiền được?

Thời cổ, Đào Uyên Minh không chịu khom lưng vì năm đấu gạo*, thế mà ở thế kỉ 21, cậu lại không làm được. Cậu không những phải sinh tồn ở thành phố này, mà còn phải nuôi dưỡng bà nội.

* Câu chuyện về Đào Uyên Minh mọi người search trên mạng sẽ ra rất nhiều. Mình không trích ra vì nó rất dài. Câu này ý chỉ những người dù có nhịn đói chịu chết, suốt đời nghèo khổ long đong thì vẫn sẽ giữ vững nhân cách và danh dự đến cùng.

"Tôi không có tiền." Cậu rốt cục cũng cúi đầu, thân hình cao lớn chán chường làm ổ trên ghế sofa, giống như một con chó săn bị nhổ mất răng nanh.

"Không có tiền cũng không sao cả, không có tiền thì cậu lập tức ngoan ngoãn đi nhận lỗi với Lý tổng đi." Từ Lập đi tới ngồi xuống bên cậu, nhàn nhã nói: "Cậu nói xem, một người đàn ông như cậu thì cần để ý đến cái gì nữa. Mấy năm nay, cậu ở trong cái giới này còn chưa quen sao? Những việc thế này nhiều lắm, có thể được Lý tổng coi trọng là vận may của cậu, có vài người nổi tiếng tự đưa mình tới cửa ông ấy còn không muốn đâu. Người ta thích cậu, nói cậu rất xinh đẹp, rất mê người."

"Ồ, cho nên tôi còn phải cảm tạ ông ta sao?" Cậu lạnh lùng hừ một tiếng.

"Chẳng lẽ lại không cần?" Từ Lập thấy thái độ của cậu đã mềm mỏng hơn, vội vàng mỉm cười, khách khí vỗ vai cậu một cái: "Tôi cũng không ép buộc cậu, đỡ khiến cậu tức giận như tối hôm qua. Cậu về trước suy nghĩ thật kỹ, tối nay cho tôi một câu trả lời thuyết phục."

Từ Lập nói xong cũng không quan tâm đến cậu nữa, ngân nga vài câu hát rồi thảnh thơi đi ra khỏi phòng.

Cậu chán chường nằm trên ghế sofa, chậm rãi lấy tay che kín mặt.

Từ Lập bảo cậu nên quen từ lâu rồi, hoàn toàn chính xác, đây không phải lần đầu tiên cậu gặp phải chuyện như vậy.

Từ lâu, cậu đã nghe người ta nói giới giải trí rất dơ bẩn, rốt cuộc là dơ bẩn đến mức nào, chỉ khi cậu bước chân vào trong mới chân chính cảm nhận được.

Cậu đã từng thấy nữ diễn viên cùng đoàn phim, vì muốn tìm thêm một chút đất diễn, mà chấp nhận ngủ với toàn bộ nhân viên trong đoàn, từ thợ trang điểm đến nhà sản xuất phim, đạo diễn, một người cũng không sót. Cậu cũng từng ​​tận mắt chứng kiến, một nam diễn viên đóng chung với mình buổi sáng, bị lôi từ phòng giám đốc ra thang máy một cách vô thức vào lúc một hai giờ đêm. Cậu vẫn nhớ rõ mặt sau quần của người đó dính đầy máu...

Chuyện như vậy cậu nghe nhiều thấy cũng nhiều, nhưng không nghĩ rằng có một ngày lại rơi xuống đầu mình.

Hiện tại cậu còn có thể làm gì đây? Bất lực ngồi chờ công ty đóng băng mình, hoặc là lén lút nhận việc, sau đó bị kiện ra tòa rồi phải bồi thường khoản tiền vi phạm hợp đồng kếch xù? Thôi bỏ đi, vẫn là đi tìm Lý tổng mặt đầy dầu mỡ kia, quỳ xuống dập đầu ba cái, sau đó lột sạch quần áo, ngoan ngoãn nằm dài trên giường mặc cho người ta đùa bỡn?

Ngày đó, khi tốt nghiệp Học viện điện ảnh, có chết cậu cũng không nghĩ tới, có một ngày cậu lại ép bản thân đưa ra quyết định như vậy?

Có phải mỗi người, đến cuối cùng cũng không thể tránh được việc phải trở thành dáng vẻ mà mình căm ghét nhất hay không?

Năm đó cậu lấy thành tích tốt thứ ba toàn quốc thi đỗ Học viện điện ảnh. Khi cậu ôm ấp vô vàn ước ao cùng khát vọng đối với màn ảnh lớn và tương lai phía trước mà đi đến Bắc Kinh, thì chợt nhận ra bản thân thật ngây thơ và nực cười biết bao.

Thành phố Bắc Kinh lớn như vậy, tấc đất tấc vàng, phú hào quyền quý đếm không xuể. Chỉ tính riêng trong Học viện điện ảnh nho nhỏ này, những bạn học có gia cảnh có quyền thế chỉ cần vươn tay là vơ được cả nắm, huống hồ còn có rất nhiều người từ lâu đã trở thành diễn viên nổi tiếng. Bọn họ sinh ra đã ở vạch đích, một tên vô danh tiểu tốt thi đỗ vào một ngôi trường nhỏ như cậu, lấy cái gì để so với người ta?

Cho nên, cậu chỉ có thể càng ngày càng chăm chỉ hơn, nỗ lực hơn, môn học chính khóa nào cũng đứng đầu. Khi đó, sự nỗ lực không mệt mỏi này cuối cùng cũng nhận được sự ưu ái từ một giảng viên. Học kỳ hai của năm ba đại học, người đó chủ động đề cử cậu vào vai nam thứ của một bộ phim truyền hình được đầu tư tương đối lớn. Vì thế, cậu đã đặc biệt dùng toàn bộ tiền sinh hoạt ba tháng trời của mình, mời cả gia đình giảng viên đó dùng bữa tại một khách sạn nổi tiếng lúc bấy giờ.

Nhưng cậu làm sao cũng không ngờ tới, bộ phim truyền hình kia chỉ là hình thức ngụy trang để rửa tiền của nhà đầu tư. Toàn bộ đoàn làm phim căn bản chẳng có ai nghiêm túc với việc đóng phim. Đạo diễn là con trai của nhà đầu tư, một người không học vấn không nghề nghiệp, một tên phú nhị đại ngay cả camera giám sát cũng không biết dùng.

Mỗi ngày, cậu đều học thuộc lời thoại và thay trang phục diễn trước khi đến phim trường, nhưng cũng chỉ có thể ngốc nghếch đứng chờ. Điều càng buồn nôn hơn là, tên phú nhị đại kia vậy mà có ý đồ xấu với cậu, không có việc gì cũng sờ cậu một cái cọ cậu một cái, thuận tiện chiếm hời. Có một lần, hắn còn lén lút sai người đổ thuốc vào nước của cậu, may mà cậu vẫn luôn để mắt đến người kia nên mới tránh được một kiếp.

Phú nhị đại bị phát hiện cũng không hoảng sợ. Hắn thậm chí còn nghênh ngang, mang theo hai người chặn cậu ở khách sạn của đoàn làm phim, xông lên định xé quần áo của cậu, trong miệng phun ra toàn các câu từ tục tĩu. Lúc đó, cậu thực sự nổi cơn tam bành, trực tiếp đè tên phú nhị đại kia xuống đất đánh cho đầu rơi máu chảy.

Sau này, đương nhiên là cậu không đóng phim được nữa, phú nhị đại sợ làm lớn chuyện cũng không có kết quả gì. Không lâu sau, lại nghe nói bộ phim đó cũng thất bại, chưa quay xong, tình huống cụ thể như thế nào cậu cũng lười hỏi thăm.

Từ đó về sau, cậu đều không ngừng đi theo các đoàn làm phim, từng diễn một số vai nhỏ, cũng từng làm thế thân hoặc đóng vai quần chúng cho các bộ phim sản xuất tương đối lớn. Sau khi học xong năm thứ tư đại học, công ty Từ Lập chạy tới Học viện điện ảnh tìm người kí hợp đồng. Những bạn học khác đều ghét bỏ giải trí Tinh Thượng ít danh tiếng, căn bản không có ai đồng ý, chỉ có cậu cùng một nam sinh viên khác đi theo Từ Lập.

Ba năm qua đi, cậu rốt cuộc lại quay về điểm xuất phát, lại biến thành cục thịt mỡ nằm trên thớt mặc người lựa chọn, quả thực là mỉa mai vô cùng.

Đừng nói đến chuyện lên giường với Lý tổng, chỉ cần nghĩ đến gương mặt béo ú của ông ta cũng khiến cậu nôn mửa.

Nhưng cậu có thể làm gì khác đây?

Hít sâu một hơi, khép chặt chiếc áo phao trên người, cậu đứng lên chuẩn bị đi tìm Từ Lập. Đúng lúc này, điện thoại trong túi đột nhiên đổ chuông.

Cậu lấy ra nhìn, là một dãy số Thượng Hải.

Cậu không nhớ là mình từng quen biết người nào ở Thượng Hải cả. Trong lòng vô cùng phiền muộn, cậu không nghĩ ngợi gì đã lập tức cúp điện thoại.

Không ngờ, vừa dập máy xong thì bên kia lại gọi đến, cậu sốt ruột ấn nút trả lời, giọng bực bội: "Xin chào, anh là ai?"

Đầu dây bên kia sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã phản ứng kịp, một giọng nói trong trẻo truyền đến: "Chào ngài, xin hỏi ngài có phải là Tiêu Lâm, Tiêu tiên sinh không?"

"Là tôi" Cậu một lần nữa ngồi lại ghế sofa, giọng điệu chậm lại một chút: "Ngài là ai?"

"Xin chào Tiêu tiên sinh, tôi là Trương Mông, là thư ký của Trần tổng. Xin hỏi xế chiều hôm nay ngài có rảnh không? Có thể gặp mặt tôi không?"

"Trần tổng? Trần tổng nào?"

Trương Mông cười nói: "Trần tổng, Trần Chí Thanh."

Sau khi nói xong, anh ta không lên tiếng nữa, như thể chắc chắn cậu sẽ có ấn tượng với cái tên này.



Trần Chí Thanh

Trước mắt cậu lại hiện lên hình ảnh người đàn ông cao lớn, đeo kính gọng vàng dựa vào vách tường. Tim cậu dường như đập loạn một nhịp, nhưng rất nhanh đã trở lại quỹ đạo bình thường. Cậu hỏi: "Tôi và Trần tổng của các anh không có chuyện gì để nói cả."

Trương Mông nói thêm: "Tiêu tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi. Xế chiều hôm nay, là tôi thay mặt Trần tổng tới gặp ngài để trao đổi. Chúng ta sẽ thảo luận các hạng mục công việc, bao gồm tiến độ của bộ phim truyền hình "Tình yêu rực rỡ" và chuyện Lý tổng bị ngài đánh vỡ đầu, không biết ngài có rảnh không?"

Cậu sửng sốt mất vài giây, lúc mở miệng lần nữa giọng nói đã hơi khô khốc: "Tôi rảnh, anh chọn địa điểm đi."

"Tốt rồi" Trương Mông sảng khoái đồng ý: "Sau khi chọn xong thời gian và địa điểm, tôi sẽ gửi đến điện thoại của ngài, xin ngài hãy chú ý nhận và kiểm tra."

Nói xong, anh ta vội vã cúp điện thoại.

- ------

Editor:

Lúc edit chương này, có câu:

"Từ tổng," Hôm nay Tiêu Lâm mặc một chiếc áo phao ngắn màu xám nhạt phối cùng một chiếc quần tây đen, cả người thoạt nhìn rất trẻ trung lại thoải mái.

Trong trình Google dịch của Cốc Cốc nó lại là thế này:

"Anh Xu," Xiao Lin mặc một chiếc áo khoác ngắn màu xám nhạt và một chiếc quần lọt khe màu đen bên dưới, trông thật trẻ trung và sảng khoái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.