Trận mưa tới nhanh đi cũng nhanh. Hai người đứng đợi dưới lầu trú mưa tầm mười phút thì trời tạnh.
Khi trở lại xe, Trần Chí Thanh lấy khăn tay lau mặt cho Tiêu Lâm trước rồi mới qua quýt lau mặt mình vài cái, sau đó khởi động xe.
Áo sơ mi màu xám trên người Trần Chí Thanh đã ướt đẫm, dính chặt vào người, mái tóc ướt sũng được hắn vuốt ngược ra sau để lộ vầng trán nhẵn nhụi. Rõ ràng đều bị mưa xối ướt như chuột lột nhưng trên người này vẫn không nhìn ra chút chật vật nào, vẫn cao quý và kiêu ngạo như trước, dáng vẻ ung dung tự tại.
Tiêu Lâm dựa vào ghế nghiêng đầu nhìn hắn, thấy một giọt nước mưa chảy từ thái dương Trần Chí Thanh xuống, cậu vội nâng tay lên lau đi, lau xong còn không quên lợi dụng cơ hội sờ nắn hai má hắn.
"Giám đốc Trần, tôi bỗng nhiên nhớ tới một chuyện." Tiêu Lâm đột ngột mở miệng, trong giọng nói không giấu nổi ý cười ranh mãnh, không biết đang có ý đồ gì.
Trần Chí Thanh khẽ liếc cậu một cái, "Nói đi."
Cậu sáp lại dán vào tai Trần Chí Thanh nói: "Tại sao anh lại biết tôi có thể lái xe? Tôi nhớ là chưa từng nói với anh."
Nói xong, cậu quay về ghế của mình, ý cười trong mắt đã sắp tràn ra ngoài.
Đúng vậy, thật vất vả mới tóm được đuôi của lão hồ ly tinh, cậu có thể không phấn khích sao?
Trần Chí Thanh nhìn con đường phía trước, mặt không cảm xúc nói: "Tôi không những biết cậu có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-noi-tieng/2435598/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.