"Tiêu Lâm, em nghe rõ đây, em không phải Tiểu Dã, tôi cũng không phải Chu Khê Đình. Chu Khê Đình yêu hay không yêu Tiểu Dã chẳng có gì quan trọng, quan trọng là, tôi yêu em."
* * *
"Chúng ta không phải xong rồi sao? Em còn muốn tôi để ý đến em làm gì?" Trần Chí Thanh lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiêu Lâm một cái, nhưng lại không gỡ tay cậu ra khỏi áo mình.
Trần Chí Thanh nói xong thì không nhìn cậu nữa, một lúc lâu sau, bên cạnh vẫn không có động tĩnh gì. Trần Chí Thanh xoay người lại, Tiêu Lâm đã buông áo sơ mi của hắn ra, cúi đầu nép mình trên ghế, bả vai run rẩy kịch liệt.
Trần Chí Thanh thở dài một hơi, đỗ xe ở ven đường, cởi dây an toàn, cúi đầu nhìn hắn, "Khóc lóc cái gì? Không phải em là người nói chia tay sao?"
Giọng vẫn lạnh lùng nhưng bàn tay xoa đầu cậu lại rất dịu dàng.
"Em không cố ý nói như vậy......" Cậu cúi đầu càng thấp, nức nở không ngừng, "Em không muốn chia tay với anh..... Em chỉ muốn hỏi rõ Lạc Hàn là ai...... Em sợ chết đi được...... Em sợ anh là bởi vì em giống Lạc Hàn nên mới ở bên em, em cũng sợ anh vẫn nhớ tới Lạc Hàn...... Em không biết nên làm gì bây giờ......"
Trần Chí Thanh nhìn cậu, nghe cậu ấm ức nghẹn ngào nói, lửa giận quanh quẩn trong lòng cả đêm cuối cùng cũng tan thành mây khói. Rốt cuộc vẫn là không nỡ để cậu khóc như vậy, hắn ôm cậu vào trong ngực, trầm giọng hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-noi-tieng/2435560/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.