Edit: Hamano Michiyo
Nguồn: Tử Vi Các
(*Nguyên văn: Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai – một câu thơ trong bài Du viên bất trị – Diệp Thiệu Ông[1])
Đêm nay, đồng chí Giản Tiệp cảm thấy hết sức thành công.
Bởi vì sau khi đi ra khỏi nhà bếp, từ đầu đến cuối Đường Vũ Ngân hoàn toàn không hề để ý đến cô (vì nói chuyện cùng con nhóc này chẳng khácgì đàn gảy tai trâu),cho nên đối tượng tán gẫu của Đường Vũ Ngân tậptrung hết trên người Điền Tiểu Diệp.
Giản Tiệp đẩy Hoa Hoa: “Khà khà…Thành công rồi!”
Nhưng trái lại Hoa Hoa không kích động như cô tưởng tượng, mà chỉ nhíu mày suy tư: “...... Có điểm gì đó là lạ.”
Giản Tiệp tiến đến gần, thấp giọng hỏi: “Cái gì lạ cơ?”
Hoa Hoa sờ cằm, ra vẻ ông cụ non, trầm giọng nói: “Lấy hiểu biết củaem đối với chị thì chị ấy hẳn không thể nắm bắt nhanh như vậy được......”
Giản Tiệp: “囧......”
Đầu năm nay trẻ con dùng từ cũng thông thạo quá nhỉ.....
Khoa trương dùng cùi chỏ huých huých con bé, quản đốc Tiểu Giản tỏ vẻ ta đây rất từng trải, giải thích với bạn nhỏ: “Cái này gọi là gặp đúngngười, em nhìn Uông Tiểu Phỉ với Đại S[2] mà xem, mới quen nhau hai mươi ngày đã nhanh chóng cưới rồi, đó mới gọi là tốc độ!”
Dù sao MM cũng còn nhỏ, ít nghiên cứu đến mấy cái lĩnh vực giải tríkia, chỉ hiểu biết sơ sơ mà thôi, cho nên thích thú thầm gật đầu.
Giản Tiệp xoa đầu cô bé: “Cho nên mới nói, người bạn nhỏ, thế giới của người lớn rất là phức tạp đấy......”
Hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ngoai-cuoc/30878/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.