Edit: Hamano Michiyo
Nguồn: Tử Vi Các
Sau khi Đường Vũ Ngân dặn dò mọi chuyện xong, anh quay trở lại phòngcủa mình, lúc đóng cửa còn nghe thấy tiếng gào khóc của Giản Tiệp quađiện thoại với bạn.
“Người anh em à cậu không tưởng tượng nổi đâu! Tớ đây cay đắng đaukhổ vài chục năm qua, kết quả trong một đêm lại trở về trước thời kỳgiải phóng…Cha tớ bảo tớ đến cái chỗ xưởng này làm cái chức quản đốc khỉ gió gì đó, cậu nói xem! Đây là cái thứ công việc **** gì chứ?!......”
Đường Vũ Ngân khẽ nở nụ cười nhạt đến mức gần như không thấy, xoay người khép cửa phòng mình lại.
Tắm rửa xong xuôi, đi ra ngoài nhìn qua chiếc cửa sổ lớn, anh mớiphát hiện tuyết đã rơi thật nhiều. Đường Vũ Ngân cầm khăn mặt lau khônước còn vương trên tóc, rót cho mình một ly nước lọc, rồi tiện tay mởhé cánh cửa sổ. Từng bông tuyết đang rơi bên ngoài lập tức xuyên quatầng tầng không khí bay vào, bám lên mu bàn tay nhẵn nhụi của anh, trong phòng nhanh chóng tràn ngập mùi hương đặc trưng và độc đáo của bôngtuyết mùa đông, xen lẫn hơi thở tươi mát của bùn đất.
Điện thoại đặt trên bàn bỗng nhiên không ngừng vang lên. Đường VũNgân cầm cốc thủy tinh quay trở lại phòng, nhấn nút nghe điện thoại.
“Ai đấy?”
“Lạc Danh Huy.”
Đường Vũ Ngân vươn tay uống một hớp nước, không chút để tâm hỏi: “Muộn như vậy còn tìm tôi làm gì?”
Lạc Danh Huy nói thẳng: “Cậu đã qua mặt tổng giám đốc BuckerChambers, trực tiếp đưa đơn xin từ chức đến chỗ chủ tịch hội đồng quảntrị đúng không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ngoai-cuoc/30870/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.