Chương trước
Chương sau
Buổi Trưa của mùa thu thật biết cách khiến lòng người dễ chịu, bao nhiêu bực nhọc, uất ức của Từ Tạ Vũ khi khám bệnh cũng đành trôi heo làn gió hỏi bồng bềnh mà bay mất.

Cậu đứng dưới bóng râm của cây ngô đồng, gió thổi hiu hiu làm lá kêu xào xạc. Y lại nhớ đến những ngày mình còn là học sinh trong sáng, ngây thơ cùng với bạn học vui đùa trên sân trường, tự do biết bao!

Đến khi lên cấp ba rồi, áp lực học tập ngày càng lớn, nhưng đã có một người chịu cùng cậu sẽ chia, cùng cậu học, cùng cậu chơi, cả ngày đều ở bên cạnh nhau, không rời một bước. Hai người đều trao cho nhau những tình cảm thuần khiết nhất ở tuổi học trò, cũng đều cho nhau biết được thế nào mới là đau thương, thế nào mới là mất mát, thế nào mới là sự chia ly, mỗi người một ngả.

Từng đoạn ký ức ùa về khiến lòng của Từ Tạ Vũ lại bất đầu chua sót.

" Anh Vũ, anh không sao chứ?" Âm thanh của Đường Gia Huân vọng lại từ xa. Đi kế bên cậu là Thị Quý.

" Không có gì, chỉ là ra ngoài hóng mát một chút " Từ Tạ Vũ xoa gáy, cười nhẹ.

"Trưa nắng thế này mà hóng mát cái gì chứ?"

"Ở đây có gió thỏi, thật sự rất mát mà!"

"Vậy sao?" Đường Gia Huân lại bất đầu luyên thuyên" nhưng việc anh đi hóng mát là chuyện hiến thấy đó nha, cũng không phải gọi là hiếm, mà là chưa từng thấy luôn!" Cậu ta trợn mắt, biểu cảm lố lăng.

Từ Tạ Vũ tránh né chuyển chủ đề " À, hai người tìm con sao?" Y hướng mắt về Thị Quý hỏi.

Thị Quý yên lặng một hồi cũng lên tiếng " lúc sáng quả thật là thiệt thòi cho con rồi! Con cũng đừng giận bọ bác, trách bọn bác nhé! Chỉ vì nhớ lời ba cháu căn dặn, cứ để cho con trải qua khó khăn thì sau này mới có khả năng giải quyết vấn đề "

Từ Tạ Vũ đáp" Bác à, không sao đâu, bác cũng đừng bận tâm, dù gì cháu đã quá hiểu tính của ông ấy rồi, nếu thật sự có cho con đi, thì đó cũng chẳng phải chuyến đi dễ dàng gì!"

"Ừ, vậy thì tốt " nói xong Thị Quý định quay đầu rời đi nhưng lại bị lời nói của cậu học trò cản lại.

"Bác có thể nói với ba con, cho con ở đây thêm vài ngày không?" Từ Tạ Vũ cầu xin.

Ông ta bất ngờ thốt lên " con thật sự muốn ở đây sao?"

Dạ, ở đây cũng thật dễ chịu đi, vả lại còn có nhiều vấn đề như thế, không phải rất đúng ý ba của con sao...?" Cậu ta phân tích sâu xa một hồi rồi lại bay về " cũng nhân tiện để Huân Huân nhà ta tự lực cánh sinh vài hôm đi, người thầy như con thật sự giáo huấn không nói nữa rồi!" Y vừa nói vừa liếc mắt nhìn Đường Gia Huân.

Thị Quý cười haha nói " thôi được, người làm sư phụ như con cũng quá vất vả rồi!" Ông vỗ lên vai Từ Tạ Vũ hai cái " để bác nói thử, nhưng kết quả thì..."

"Con biết rồi, chỉ mong bác cầu xin giúp con một tiếng, kết quả không quan trọng "

Lúc này Đường Gia Huân cũng ngứa ngáy mình mẩy, cậu ta thân hình vạm vỡ nắm lấy cánh tay của Thị Quý ẹo qua ẹo lại nói " bác à..., con cũng muốn... " y vừa nói mắt vừa chớp liên hồi, giọng diệu có phần ỏng ẹo.

"..."

....

Sáng sớm tinh mơ, chim trên cành đang hót líu lo, người đi học, người đi làm đông đúc náo nhiệt. Nhưng lúc đó lại có một người mặt nặng mài nhẹ, một mình đi đến trường.

Vừa bước vào lớp Hàn Trư đã nhận được bao nhiêu ánh nhìn, chỉ chỉ chỏ chỏ, cậu ta khó hiểu vô cùng! Khi bước tới bàn học của mình, y mới thật sự hiểu ra vì sao mọi người đều nhìn mình như thế

Trên bàn y có món quà, đôi mắt cậu sáng rực, chắc hẳn người tặng cũng đã bỏ ra rất nhiều tâm sức mới có thể gói 'đẹp' đến như vậy! Giấy gói quà kiểu cũ nhăn nhún, sến rện, vậy cũng thôi đi, cả dán keo còn dán xiên xiên quẹo quẹo, khó coi cực kỳ.

Nhưng may mắn, Hàn Trư không phải kiểu người xem trọng vẻ bề ngoài, cậu chỉ quan tâm bên trong đó người ta tặng mình cái gì thôi! ( Dù gì giấy gói xé ra rồi cũng bỏ, hiện kim bên trong mới là thứ giá trị, Hàn Trư quả thật thông minh)

Chỉ vừa nãy, cậu ta còn mặt nặng mài nhẹ bước vào, vậy mà bây giờ lại vui vui vẻ vẻ, đắt ý vô cùng. Tuy không biết là của ai tặng, nhưng nhìn thấy những ánh mắt ngưỡng mộ, ganh tị của bạn học lại khiến Hàn Trư kích động như muốn điên lên, muốn bay khỏi bầu trời!

Cậu ta nhắt món quà lên, không ngờ bên trong lại rơi ra một tấm thiệp. Rơi xuống đất rồi nhưng y không nhặt lên mà vẫn đứng đó, lấy tay xoa cằm, thầm đánh giá: thiết kế cũng gọi là tạm được đi! Vẽ thì cũng rất đẹp đó, có thể gọi là hoạ sĩ luôn ấy chứ! Nói chung người này thật sự không tầm thường!

Trong lúc 'nhà bác học' Hàn Trư đang nghiên cứu thí nghiệm mới, thì 'nhà phá học' Đồng Niên lại cướp lấy vật phẩm thí nghiệm của 'nhà bác học' Hàn Trư để xem thử.

" Mày như thế mà cũng có người theo đuổi nhỉ!"

" Cậu nói tôi như thế là như thế nào?"

Đồng Niên yên lặng mở thiệp ra, lật tới lật lui xem sét kĩ lưỡng.

" Này đây là đồ của tôi mà!" Hàn Trư có chút bất an.

Đồng Niên quả không hổ danh là đàn em của Lưu Minh, hắn ta khí thế ngang tàn, chỉ nhìn Hàn Trư một cái thôi mà đã khiến y muốn vãi ra quần luôn rồi chứ đừng nói là động tay động chân, vung đao múa võ!

Hàn Trư cũng vì muốn bảo toàn tánh mạng nên cậu cũng không đám nói gì thêm, mặc cho Đồng Niên xem 'vật phẩm thí nghiệm' của mình.

" Ồ, là một đàn em khối dưới " Đồng Niên vừa nói vừa nhìn Hàn Trư " người ta cũng thích mày lâu lắm rồi đấy!"

"Yesss"

Sau khi nghe Đồng Niên nói xong, thì đầu heo ngốc kia liền tin xoáy cổ. Hàn Trư đã rất cố gắng để kìm nén cảm xúc đang thăng hoa của mình rồi, nhưng đều thất bại. Cậu ta ru réo, reo hò, làm đủ mọi biểu cảm, đủ mọi động tác, nhảy tưng tưng, thật sự rất khó nhìn!

Đến khi y phát hiện ra mình đã quá phô trương rồi, đã quá lố lăng rồi, thì cũng muộn màng! Ai cũng chuyển từ ánh mắt ganh tị thành ánh mắt xem thường Hàn Trư.

"Ai trong đời mà không có người theo đuổi chứ! Làm hơn có mình cậu không bằng"

"Cũng chẳng biết là cô gái như thế nào, không chừng là thím Lươu Mập xấu tính ở 10c đấy, à nghe nói cô ta cũng thích cậu mà haha!" Một giọng nói chanh chua vang lên.

Cả lớp đều cười hahahahaha có ý châm chọc Hàn Trư, rồi ai mới về chỗ nấy không quan tâm cái đồ thấy ghét nhà cậu ta nữa.

Hàn Trư không giận cũng không cáu, y nghĩ: vì họ quá là ganh tị với mình đi, cũng không trách được mấy đứa nhóc này!

Nhờ vậy mà cậu có không gian yên tĩnh để thực hành phi vụ 'đập hộp'. Hàn Trư bất đầu mở quà ra cũng không thèm xem tấm thiệp viết gì. Tuy rất nóng lòng muốn biết bên trong là thứ gì, nhưng y vẫn nhẹ nhàng bình tĩnh, từ từ hưởng thụ âm thanh xé giấy, âm thanh của hạnh phúc tràn đầy.

Mở chưa được phân nửa Hàn Trư liền căn thẳng, cậu ta không còn thong dong như trước nữa, y đã dự được linh cảm không lành.

" Xoẹt " cậu ta xé một cái, vì lực tay quá mạnh, vật thể ở bên trong cũng bị lòi ra ngoài! Đó là cái quần của y.

Hôm qua Lý Nguyệt Dư đi chiến đấu nội tâm quá dữ dội, nên quần cũng rách luôn! Vì nể tình tình nghĩa bảy năm, Hàn Trư đang giận Lý Nguyệt Dư cũng đành hạ mình xuống cho cậu ta vào ký túc xá của mình mượn quần.

Quần thì đã giặc sạch sẽ, nói trả thì cũng đã trả rồi, nhưng cách trả này thật sự rất khác người. Lý Nguyệt Dư lại lần nữa chọc tay vào núi lửa Hàn Trư rồi!

Khi nãy, làm lỡ có hơi quá trớn, nếu để bạn học của Hàn Trư biết được món quà sinh nhật của cậu ta lại chính là cái quần ủa cậu ta, thì họ sẽ cười nhạo y không biết để mặt ở đâu luôn! Y bị người ta làm mừng hụt, còn xém chút nữa khiến bản thân làm trò cười cho kẻ khác, đến lúc đó cậu có đội mười cái quần cũng không hết quê nổi!

Hàn Trư lại nhớ đến lời của các bạn học nói khi nãy, quả đúng là một 'thím mập xấu xa'!

Cậu ta thầm quê trong lòng, cũng không khỏi tức giận, vì thế mà y không thèm để ý đến: đã giờ này rồi mà Lý Nguyệt Dư còn chưa vác cái mặt chó vào trường.

....

" phục vụ, cho 2 tô mì bò"

" Được được, có ngay!"

Ông chủ Trịnh từ trên lầu bước xuống, vẻ mặt gai góc, tức giận đùng đùng. Ông quát lớn " Lý Nguyệt Dư, mày có mau mau dọn dẹp đi không, cứ rề rề như thế biết khi nào mới có bàn sạch cho khách ngồi đây hả?"

Thật tình mà nói, hôm nay là ngày khai trương của tiệm sau vài tháng trùng tu, lượng khách cũng khá đông nên Lý Nguyệt Dư mới đành nghỉ phép ở trường để chạy đến đây kiếm thêm thu nhập.

Sau khi trùng tu, tiệm mì của ông chủ Trịnh cũng lớn hơn trước gắp ba bốn lần, còn đội ngũ nhân viên thì vẫn giữ như trước không thêm 1 người. Lúc đó tiệm nhỏ 3 người phục vụ còn làm không xuể, còn bây giờ lớn hơn rồi vẫn là 3 người mà tiền lương thì chỉ tăng được có mấy tệ.

Lý Nguyệt Dư thì sáng học chiều làm, thường thì 8 giờ khuya tan làm, 9 giờ thì đã về đến nhà. Về r còn không được nghỉ ngơi, nhà cậu không tính cả cậu là 5 người, trong 5 người đó có ai thèm làm đến việc nhà đâu. Vì thế y phải làm hết tất cả, kể cả việc nhỏ nhặt nhất cũng phải nhúng tay vào.

Quằn quại cả ngày như thế nhưng Lý Nguyệt Dư vẫn còn có thời gian để cười với ông chủ chửi mình như ăn cơm bửa " cháu đang dọn ở đây, lát cháu sẽ lên mà"

Nạn nhân đầu tiên của thuật 'võ mồn' đến từ ông chủ Trịnh là Lý Nguyệt Dư, và nạn nhân tiếp đến không ai khác là 2 đồng nghiệp của y.

Ông ta vừa đi khỏi để tìm 'nạn nhân' không bao lâu thì Lý Nguyệt Dư lại phát hiện ra 2 dáng người quen thuộc ẩn ẩn hiện hiện trong góc tối của tiệm mì.

"Này, mì của tôi có chưa vậy?'' một người khách hối thúc hỏi

"Dạ có ngay đây!'' Lý Nguyệt Dư ' bỏ mặc sự đời', khẩn trương đánh một vòng vào bếp để mang mì ra cho khách.

Hàn Trư và Hâm Dao là hai cái dáng người mà Lý Nguyệt Dư nhìn thấy khi nãy, hai người hướng ngoại chọn một chỗ ngồi cũng 'hướng ngoại', nếu không muốn tìm thì họ có ở đây cả ngày cũng chẳng ai để ý đến.

"Chổ này đủ bí mật chưa?" Hâm Đao hỏi bằng giọng khe khẽ.

"Đủ rồi đủ rồi!" Hàn Trư đáp bằng giọng khe khẽ.

Thế là cả 2 cùng khe khẽ an toạ vào vị trí.

" Cậu nói xem, người cậu nói là ai vậy? Người đó có quan hệ như thế nào với Giác Ngọc?" Hàn trư đổi từ giọng điệu khe khẽ thành giọng nghiêm túc hỏi.

Hâm Dao càu nhàu đáp " đã đến đây người thì lo tìm trước đi, việc đó không quan trọng, cứ để sau!" cô phất tay ra hiệu.

Phịch

" Cậu xem chuyện này là không quan trọng sao, đó là hạnh phúc cả đời của gia gia đây" Hàn Trư đập bàng hùng hùng hổ hổ, nhe nanh trợn vuốt " tôi nói cho cậu biết, nếu không phải cô ấy sau này tôi sẽ không cưới ai khác!"

"..."

Vốn dĩ họ định tìm chổ ngồi hẻo lánh cho để nói chuyện, để ích bị người ta để ý, có ngờ đâu cái đầu heo ngốc lại biến cái gốc tối đem thui trở nên sáng bừng, ai ai cũng nhìn vào họ.

Lý Nguyệt Dư đang phục vụ gần đó, đột nhiên cậu nghe được tiếng động lạ, y bèn qua kiểm tra thử, nhở đâu có nhà ăn nào đó ghen ăn tức ở, không cam lòng nhìn đối thủ phất lên mà cho người tới làm loạn chứ? Chuyện này nếu giải quyết chậm trễ vậy đến đó không phải cậu sẽ gặp rắc rối lớn sao?

Cậu ta khẩn trương đi theo hướng có tiếng động phát ra, ai ngờ lại bắt tại trận cảnh Hâm Dao ngại ngùng xin lỗi tất cả thực khách trong quán vì đã làm phiền đến họ. Còn Hàn Trư mặt đỏ hầm hầm ủy khuất chất chồng.

" Có chuyện gì vậy?" Lý Nguyệt Dư sửng số hỏi " sao hai người lại tới đây?"

Nếu là Hâm Dao thì cậu không bất ngờ gì, mà giờ còn có thêm cả Hàn Trư, 'cựu bạn thân' của y. " hôm trước còn cao ngạo nói tình bạn của chúng ta chấm dứt, hôm nay lại chạy đến đây làm gì? Có khi nào... Hàn Trư đã thấy hai cái vé xem phim mình nhét vào túi quần cậu ta rồi đến đây cảm tạ đại ân đại đức của mình không nhỉ?"

Lúc vừa thấy Lý Nguyệt Dư, Hàn Trư lại bày ra vẻ chán trường, quay mặt vào bên trong.

Hâm Dao bối rối nhìn hắn ta, cô nói nhỏ " này cậu ấy xuất hiện rồi kìa, cậu còn không mau nói giúp tôi một tiếng!"

"..." Hàn Trư bất động.

Hâm Dao " này..."

Tuy Hâm Dao nói bằng âm lượng rất nhỏ, nhưng Lý Nguyệt Dư là người mắt tinh tay thính, cậu ta vừa nghe là đã tựa hồ hiểu ra được chuyện gì, cậu cũng nhận ra suy đoán vừa nãy của mình là chưa chính xác.

Hâm Dao là người bạn học cũ thời sơ trung của y, cũng là một thành viên trong ban nhạc 'Grabify' mà trước kia Lý Nguyệt Dư từng tham gia. Cậu ta là tay đàn chính, còn Hâm Dao là giọng hát chính.

Mấy ngày gần đây, ban nhạc của Hâm Dao luôn ve vãn ở những nơi mà Lý Nguyệt Dư đang hoạt động. Nguyên nhân chính là Grabify bị thiếu người mà buổi biểu diễn lại sắp bắt đầu, vì thế họ mới tìm đủ mọi cách để muốn 'thu phục' được Lý Nguyệt Dư, muốn lắp cậu ta vào chỗ chơi đàn còn trống.

Cứ đợi khi thời cơ chín mùi thì họ lại lao ra chặn đường của Lý Nguyệt Dư, người thì hùng hùng hổ hổ quơ đao múa võ uy hiếp, người thì luyên thuyên nói mãi không thôi, khiến y nhức đầu muốn chết, còn có người chịu đầu tư hơn, cho kẹo cho bánh nói lời ngon ngọt như dụ trẻ con 'bắt cóc tống tiền'.

Chửi thì cậu ta chịu, nói thì cậu ta nghe, cho bánh thì cậu ta nhận, còn có ý định trở về ban nhạc thì không. Không phải là Lý Nguyệt Dư không muốn giúp, nhưng thật sự là cậu không có thời gian. Ba mẹ mất sớm cậu phải sống chung với cô chú, lúc trước cô chú còn miễn cưỡng đưa tiền cho cậu để sinh hoạt, còn hiện tại thì họ đã cắt hết toàn bộ chi tiêu, nên bây giờ cậu mà bỏ việc để trở về ban nhạc thì không phải sẽ đói chết hay sao?

Đột nhiên Hàn Trư quay mặt ra, y chuyển tiêu cự lên người Lý Nguyệt Dư miễn cưỡng nói " Grabify đang thiếu người, buổi biểu diễn mùa thu sắp diễn ra rồi, cậu có thể trở về ban nhạc để giúp họ..."

Lúc này Hàn Trư đã phát hiện biểu cảm không bình thường của người trước mặt. Đối với câu nói kia Lý Nguyệt Dư lại có phần chấn động, y cười như không, vẻ mặt như vừa thương hại lại vừa thấu hiểu, cảm thông cho Hàn Trư. Đây là loại biểu tình gì chứ?

"Cậu sao vậy, có nghe tôi nói không?" Hàn Trư nghiêm giọng hỏi.

"Nếu cậu bị họ uy hiếp tới tính mạng thì báo cảnh xác đi, hay là nói với tôi cũng được mà! " Lý Nguyệt Dư vẫn giữ cái biểu cảm kia nói.

Hàn Trư "??"

"Cậu nói ai uy hiếp tính mạng ai chứ, chúng tôi là giữ quan hệ cộng sinh đó" Hâm Dao lên tiếng " Hàn Trư là bạn thân của cậu nên đối với cậu tiếng nói cũng có uy lực hơn chúng tôi, nếu cậu ta giúp chúng tôi nói một tiếng thì không phải cậu sẽ liền nghe theo hay sao? Chẳng lẻ chuyện nhỏ này mà chúng tôi lại không có đủ khả năng thuyết phục được cậu ấy hay sao mà phải dùng đến chiêu uy hiếp hèn hạ đó chứ? " Hâm Dao bắn một tràng, giọng điệu đanh đá, chanh chua phản bát.

" Nhưng mà cậu ta đang giận tôi!" Lý Nguyệt Dư cũng không thua kém đáp " cậu cũng thừa biết mà, trước giờ Hàn Trư một khi giận tôi rồi thì cho dù trời có sập đi chăng nữa cậu ta cũng chẳng thèm nói chuyện với tôi trước một tuần lễ, vậy mà hôm nay chỉ mới hai ngày đã vác mặt tới đây xin xin xỏ xỏ cho các người, cậu nói xem cái này không phải là các người uy hiếp tính mạng của cậu ta, ép cậu ta nói ra những lời đó thì là gì hả?"

" Thật sự không phải mà..." Hâm Dao biện minh " cậu biết đó, Hàn Trư một lòng say mê cô gái tên là Giác Ngọc, đã lâu đến vậy rồi mà cậu ta vẫn chưa dám nói cho người..."

Chưa nói hết lời Hâm Dao bị bàn tay lớn của Hàn Trư chặn miệng, cậu ta nói " đây là loại chuyện gì mà cậu có thể tùy tiện nói cho người khác biết sao?"

Hâm Dao " um um hum..."

" Thôi thôi được rồi, bây giờ mọi chuyện bỏ qua hết đi, tôi đang trong giờ làm việc không thể ở đây với các cậu được nữa" Lý Nguyệt Dư gắp rút nói.

Hâm Dao vừa nghe câu này, cô liền thuận thế cắm vào tay Hàn Trư một cái, cái tay của cậu ta đang đặt trên miệng cô lập tức rút về. Hàn trư phùng mang trợn má, đau đớn ru réo.

"Cậu có đồng ý trở lại với Grabify hay không thì nói một tiếng đi, nếu không nói thì tôi không cho cậu đi đâu " Hâm Dao mặt dày mài dạng túm lấy cánh tay của Lý Nguyệt Dư giả bộ nũng nịu.

"Cậu định dùng mỹ nhân kế với tôi sao? Tôi phi " Lý Nguyệt Dư ra sức né tránh cậu nói " tôi đã nói không là không "

"Đi mà, giúp chúng tôi đi, cậu giúp chúng tôi thì cũng xem như xây bảy ngôi chùa vậy đó mà "

" Dư Dư đẹp trai, Dư Dư thông minh, Dư Dư đàn giỏi..."

"Cậu bỏ ra đi, ông chủ mà thấy cảnh này sẽ nghĩ tôi yêu đương vụn trộm trong giờ làm mất "

"Đồng ý đi mà, đồng ý đi " Lý Nguyệt Dư càng gắp thì Hâm Dao năng nỉ càng hăng.

Không còn cách nào nữa rồi cậu ta đành thốt lên miễn cưỡng hai chữ 'đồng ý'.

Lý Nguyệt Dư vừa nói xong Hâm Giao tâm trạng liền hứng khởi, cô cảm ơn ríu rít cũng chẳng để ý đến Hàn Trư đã đi từ lúc nào.

.....

Sáng hôm sau Hàn Trư đi học sớm, không biết cậu ta ăn trúng thứ gì mà lại vui vui vẻ vẻ, háo háo hức hức đến lạ thường, nếu ai mà vô tình đi ngang qua cậu thì sẽ cảm nhận được không khí của mùa xuân trăm hoa đua nở, rộn rã dâng trào.

Y đặc biệt chuẩn bị cho Lý Nguyệt Dư một phần ăn sáng dinh dưỡng vô cùng bắt mắt, với đủ loại rau củ, đủ loại màu sắc khác nhau. Điểm nhấn là hình trái tim ở giữa vẽ bằng sốt mayonnaise rất chi là sến.

Đợi gần 30 phút, cuối cùng Lý Nguyệt Dư cũng chịu vác cái mặt vào rồi. Nhưng thần thái của y tuột vóc không phanh, đôi mắt đen thui, cái đầu bù xù, bước đi chậm chạp.

Quả thật là Hàn Trư và Lý Nguyệt Dư chưa bao giờ ở cùng tần số. Lúc Hàn Trư như lửa, thì Lý Nguyệt Dư lại như nước, nhưng lạ thay nước chưa bao giờ dập tắt được lửa mà lửa lại làm cho nước bóc hơi chẳng còn một dấu vết nào.

Hôm trước Lý Nguyệt Dư tâm tình bình ổn thì Hàn Trư lại chề môi cáu gắt, hôm nay Hàn Trư vui vẻ hớn hở thì Lý Nguyệt Dư lại uể oải, thất thần.

Lý Nguyệt Dư bỏ balo xuống bước vào chỗ ngồi, kết quả khi vừa đặt mông lên, cậu ta phát hiện có cái gì đó đang ở dưới mông của mình, y liền hốt hoảng bật dậy để xem nó là thứ gì. Đầu heo này cũng thật là! đồ đem tặng người ta sao lại không đặt trên bàn mà lại để ở dưới ghế thế kia, may mắn là mông Lý Nguyệt Dư chỉ vừa chạm nhẹ vào hộp thức ăn, không thôi thì y lại phải tiếp tục mượn quần của Hàn Trư để thay thế cái quần bị dính mayonnaise của mình rồi!

Hàn Trư thấy cảnh vừa rồi hoản hồn chạy đến, cậu ta nói " cậu sao không nhìn trước ngó sau gì hết vậy, suýt nữa thì mông cậu làm dẹp lép hộp thức ăn rồi"

" Đồ của cậu sao? Sao lại để ở chổ này?" Lý Nguyệt Dư mệt mỏi không thèm để ý đến sắc mặt tươi như hoa của Hàn Trư.

"Không, là tôi làm cho cậu "

"Cho tôi, sao lại cho tôi?"

Hàn Trư lấy lại hộp thức ăn, cẩn thận đặt vào lòng Lý Nguyệt Dư, cậu ta khoác vay 'bạn thân bảy năm' của mình như mấy hôm trước đối với họ chưa hề có chuyện giận hờn gì xảy ra. Mọi xích mích qua một đêm liền tan biến.

Y nói khẽ vào tay của Lý Nguyệt Dư đang 'say ke' 3 chữ " Vé xem phim", cậu ta liền tỉnh dậy, ngơ ngơ ngáo ngáo một hồi cũng nhớ ra được chuyện gì.

Chuyện là ngay tối cái hôm mà Hàn Trư Giận Lý Nguyệt Dư, Lý Nguyệt Dư cũng không đành để tình bạn bảy năm của mình tan như bọt biển được, nên y quyết định tìm cách dỗ cái tên đầu heo này hết giận.

Nghĩ muốn nỗ cái đầu, nhưng cũng không nghĩ ra được biện pháp tối ưu nào. Nhất định phải có một biện pháp diệt cỏ tận gốc luôn! Để sau này cậu ta đừng có hống hách hở ra là giận, hở ra là từ mặt như thế được nữa!

"Có rồi"

Nhớ năm ngoái, Phùng Nhiên và Lý Nguyệt Dư còn ở bên nhau, cô ta đắc ý giới thiệu y đến cùng làng ngõ xóm, để ai ai cũng biết Lý Nguyệt Dư là bạn trai của cô, để không người nào có thể chen chân vào tình cảm của bọn họ.

Nhờ vậy mà Phùng Nhiên có bao nhiêu người bạn thì Lý Nguyệt Dư quen hết bấy nhiêu người.

Nói quen thì quen vậy thôi, nhưng trong số bạn của cô ta, Lý Nguyệt Dư chỉ cảm thấy Giác Ngọc mới là đáng tin nhất, cô tính tình hiền hoà, gương mặt cũng đặt biệt xinh đẹp. Nếu không có màng chắn gai Phùng Nhiên cản trở, thì cậu ta nhất định sẽ cua cho được Giác Ngọc về nhà mới thôi.

Thông tin gì của cô Lý Nguyệt Dư cũng đều nắm rõ, nhưng thứ chủ yếu nhất là số điện thoại thì y lại không dám xin. ( Hàn Trư và cậu ta bây giờ cũng có thể được gọi là tình địch rồi! hahaha)

Không có số điện thoại của Giác Ngọc thì làm sao có thể dụ Hàn Trư vào bẫy đây? Nên y quyết định đánh liều, bỏ hết mặt mũi giữa đêm canh ba gọi cho người cũ để hỏi. May mắn là Phùng Nhiên vẵn còn tình người mà vui vẻ giúp đỡ, nếu không thì công sức cả đêm của cậu coi như phí trắng, còn bị bẽ mặt trước người tình cũ nữa chứ!

Sau khi có số điện thoại của Giác Ngọc rồi, y lại lần nữa giữ đêm gọi điện cho con gái nhà người ta quấy rầy mộng đẹp. Cơ bản là y nói thay cho Hàn Trư về tình cảm của cậu ta đối với cô, nhưng y nào có biết gì đâu! trên thực tế Lý Nguyệt Dư chỉ là lấy danh phận của Hàn Trư mà mạnh dạng kể hết tình cảm của mình cho Giác Ngọc nghe.

Kết quả, Lý Nguyệt Dư lại hẹn Giác Ngọc vào 6 giờ 30 phút tại rạp chiếu phim để gặp mặt Hàn Trư, cho cậu ta nói rõ tâm tình thật sự của mình luôn.

Giác Ngọc vì nể tình Lý Nguyệt Dư nên đã đồng ý, Lý Nguyệt Dư đưa số điện thoại của Hàn Trư cho cô có gì để tiện liên lạc.

Từ đó tới sáng, cậu ta triệt để hết ngủ.

Lý Nguyệt Dư tính tình vui vẻ, quan hê rộng rãi, vì thế y thuận lợi xin được hai vé xem phim trong đêm.

Cậu ta sáng sớm đã gói quà, bản thân cũng lười đi bật đèn nên y không thấy đường mà dán xiên dán quẹo. Lý Nguyệt Dư cho hai cái vé phim tình cảm vào hai bên túi quần mà mình đã mượn của Hàn Trư, y còn đặc biệt viết một tấm thiệp để thông báo: đúng 6 giờ 30 phút vào ngày sinh nhật của Hàn Trư, để cậu ta chuẩn bị cho tươm tất, sửa soạn cho bảnh tỏn, chuẩn bị cho buổi 'hẹn hò' đầu tiên.

"À, nhớ rồi " Lý Nguyệt Dư như bị sét đánh " sao rồi hả, thuận lợi không?"

Hàn Trư kéo ghế ngồi bên cạnh cậu nói " vì hôm qua tôi không có đọc tắm thiệp của cậu nên không biết... đã để cô ấy đợi"

"Vậy cậu đến khi cô ấy gọi mới biết tôi đã để hai tấm vé đó vào túi quần của cậu sao?" Lý Nguyệt Dư nghĩ vấn.

"Đúng vậy, cô ấy nói là: cậu nói tôi đã chuẩn bị hai vé xem phim rồi, lúc đó tôi thật sự mới nghi ngờ, không ngờ mở quần ra xem thử thì có thật!"

"Ayaa, cậu cũng thật là, tôi nói cậu làm ơn bỏ cái tính xem thường đồ người khác tặng đi là vừa!" Lý Nguyệt Dư chỉ dạy.

Hàn Trư cười haha nói " tôi biết rồi!"

"Mà sao cậu quen được với Giác Ngọc vậy?" Hắn ta hỏi " có phải cậu có phép thuật không?"

"Phép thuật gì chứ?" Lý Nguyệt Dư cười khó hiểu, y lại kể hết những chuyện kia ra, nhìn cậu ta mệt mỏi vậy thôi chứ còn dở hơi lắm! Dở hơi đến nổi kể luôn cả chuyện mình ngồi gói quà bị mũi chích một vết chà bá lửa ở mông.

Lý Nguyệt Dư vẵn tiếp tục kể khổ, vì giúp Hàn Trư theo đuổi được bạn gái mà bản thân phải chịu khổ như thế nào, hi sinh bao nhiêu, vất vả đủ kiểu,... Nói mãi nói mãi cho đến chuông reo vào học mới chịu thôi.

Giờ ra chơi đến, hai người lại tiếp tục tâm tình tuổi mộng.

"À, hôm qua Giác Ngọc có khen cậu rất dễ thương "

"Vậy sao?" Lý Nguyệt Dư bây giờ có vui mừng cũng chỉ dám thầm lặng "khen tôi thì có ích gì chứ, quan trọng vẵn là Hàn Trư nhà ta có phúc, hết kiếp FA rồi!"

"Hết cái gì mà hết chứ, còn chưa nói rõ ràng với nhau mà!" Hàn Trư ngại ngùng đáp.

"Thì cũng xem như là tương lai đi!" Lý Nguyệt Dư trong lòng chua lè, y nói " tôi cho cậu biết, số của cậu tốt hơn tôi nhiều!"

Hàn Trư dựa vào câu nói kia, y đã phát giác ra được gì đó, cậu hỏi "sao vậy? Cậu có chuyện gì sao?"

'Còn chuyện gì nữa đây, tôi thích bạn gái của cậu!' đương nhiên là câu này Lý Nguyệt Dư chỉ dám nghĩ ở trong lòng, một mình y biết. Ai đâu mà nỡ nói ra như thế chứ!

" Tôi bị đuổi rồi!" Lý Nguyệt Dư mệt mỏi nói.

"Ông chủ Trịnh đuổi cậu?" Hàn Trư trợn mắt, bất ngờ.

"Um" Lý Nguyệt Dư gục lên bàn.

" Ông ta lúc nào cũng đòi đuổi cậu không có lý do nhỉ!"

"Bây giờ thì có rồi!" Lý Nguyệt Dư ngẩn đầu lên, gương mặt bình ổn " hôm qua tôi đứng nói chuyện với hai người một hồi liền có người mách lẻo, bây giờ đang còn nửa tháng nữa mới nhận lương, vậy là tiền lương nửa tháng trước triệt để mất trắng!"

"Ông ta quá đáng thật, chúa tể keo kiệt luôn, đúng là danh bất hư truyền mà, vất cổ chày ra nước!" Hàn Trư bất bình thay người bằng hữu, y nói tiếp "cậu sao lại bỏ qua dễ dàng cho ông ta được như thế! không làm thì không làm, nhưng tuyệt đối đừng để công sức nữa tháng trời đổ sông đổ biển!"

" Đã là chúa tể keo kiệt rồi thì làm sao có thể đòi được đây, dù cậu có moi cỡ nào đi nữa thì ông ta cũng không lòi ra một đồng nào cho cậu đâu "

Yên lặng một hồi, Lý Nguyệt Dư lấy hộp thức ăn mà Hàn Trư đã chuẩn bị cho cậu ra, vừa mở nắp hộp thì chuông đã reo, y phải vào học.

Má nó! Đúng là cái miệng hại cái bao tử mà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.