Thái Niểu vuốt vuốt bụng đã nhô lên cao của Lưu Ly, tinh thần phấn trấn yêu thích vô cùng. “Con nuôi tớ có quậy cậu không?”
“Tiểu tử này chẳng chịu yên gì cả, sáng thì ngủ lấy sức, tốii quậy đá tớ không thôi.” Vừa nói đến con mình Lưu Ly liền oán trách, sau đó lại quở trách Bạch Kỳ Trấn.
“Cũng sắp sinh rồi, không tớ nữa tháng tiểu tử này sẽ chào đời.” Lưu Ly tính cuối tháng này sinh.
“Cái gì mà sinh ra sẽ hết khổ, là bắt đầu những khổ mới đúng. Cậu nghĩ xem, lúc nó còn trong bụng không khóc không nháo, chỉ khi nào sinh ra ra, ăn uống vệ sinh ngủ mọi thứ đều phải làm. Mẹ tớ sinh rồi nên biết, bọn họ đều nói lúc có đều muốn mau đến ngày con chào đời, nhưng sau khi sinh ra, chỉ hận không được nhét trở về.” Lưu Ly càng nói càng tức, khuyên Thái Niểu, “Cậu đừng sinh con sớm, nếu có, đừng nói sự nghiệp, đến khi cậu muốn đi chơi cũng không được. Con chính là một sợi dây ràng buộc, sẽ buộc cậu ở nhà. Còn có….” Cô trừng hai “giống đực” đang đỗ mồ hôi đầy người kia, “Hiện tại khoa học kỹ thuật rất phát triển, cũng không cần lo lớn tuổi không thể sinh con được, cậu vào khoa phụ sản tìm hiểu một chút, 45% trăm phụ nữ có thai, đều hơn sáu mươi tuổi chính xác mà nói là không có hàng ba (do ta ed nhầm hay là thật vậy, 60 tuổi cũng sinh được à…). Cho nên ngàn vạn lần đừng nghe cái gì mà lớn tuổi khó sinh đó là chuyện hoang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-moi-tuc-gian/3081733/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.