Lưu Ly đã sớm chuyển sang ở chỗ Bạch Kỳ Trấn bên kia, cũng may Thái Niểu có chìa khóa, vào nhà trọ của Lưu Ly, ngồi trên ghế salon, trong đầu là một mảnh hỗn loạn.
Lúc Lưu Ly về đến nhà trọ thì cô đã ở đây được 20’ rồi, hình như cô ấy vội vã ra ngoài, đến cả áo khoác cũng quên không mặc, chỉ măc mỗi một cái áo lông cừu mỏng, chóp mũi đỏ ửng. Nhìn thấy Thái Niểu thì nhẹ nhàng thở ra một hơi, hướng về phía điện thoại di động nói: “Ở nhà, yên tâm đi.”
Đầu dây điện thoại bên kia lại dặn dò mấy câu, cô ấy đều đáp ứng, cúp điện thoại, nhìn cô, hỏi luôn: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
Thái Niểu lắc đầu.
Lưu Ly bật đèn lên, cả gian phòng sáng trưng, Thái Niểu cũng chẳng khóc lóc láo loạn gì, chỉ ngồi ở đó trên hốc mắt hồng hồng ánh nước lại càng thêm vẻ uất ức đáng thương.
Lưu Ly cũng không gặng hỏi nữa, xoay người đến phòng bếp uống nước, sau đó rửa mặt thay áo ngủ, mới ngồi xuống bên cạnh cô. “Phó thị trưởng Trương vượt tường?”
Cô lắc đầu.
“Anh ấy đánh cậu?”
Lại lắc đầu.
“Cãi nhau?” Lần này không lắc đầu nữa, cô lập tức hỏi tiếp, “Bởi vì phụ nữ?”
Thái Niểu bất động, nước mắt trực rơi trong hốc mắt cuối cùng cũng thi nhau rớt xuống.
Lưu Ly thở dài, đợi cô khóc xong, một lúc sau, Thái Niểu lấy lại tinh thần nghẹn ngào nói, “Thần Thanh Đằng trở về.”
“Thần Thanh Đằng?”
Thái Niểu đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-moi-tuc-gian/3081704/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.