Cô tắt điện thoại rồi thở dài một hơi, anh từ phía sau ôm lấy cô, “Ba em lại thúc giục em về sao?”, trở lại Cảnh Giang cũng được một tháng, điện thoại của ba Thái giống như là thánh chỉ, cứ gọi rồi lại gọi nữa.
Cô gật đầu một cái, mệt mỏi dựa vào bả vai anh. Ba Thái nhất quyết muốn cô cùng anh chia tay, hôm nay đã ra tối hậu thư, nếu cô không chịu xin nghỉ việc về nhà, thì sau này không cần về nhà nữa. Cô xoay người nhìn anh, híp mắt nghiêm túc nhìn anh.
Anh nhíu mày, nha đầu này đang nghĩ cái gì: “Em nhìn gì vậy?”.
Cô thở dài: “Đang nhìn anh như thế nào mà làm ba em không tin tưởng”.
Cô chạm vào mặt anh một cái: “Dáng dấp quá đẹp trai, không nhờ vả được”.
Chạm một cái trên bờ vai anh: “Gia thế quá cao, trèo không nổi”.
Cuối cùng cầm tay của anh: “Quyền lực quá lớn, bắt không được”.
Anh cười cười, trở tay cầm tay cô: “Dáng dấp xấu xí thì không xứng với em, gia thế thấp làm sao biết được em từ nhỏ, quyền lực nhỏ thì không phải là anh rồi”.
“Tự đại”, cô bĩu môi nói.
Anh cũng không phủ nhận, ôm cô cắn một cái, lưu lại dấu răng mới ngừng: “Hiện tại hối hận cũng không kịp rồi, Tiểu Điểu, khi anh đã nhận định cái gì thì anh sẽ không buông tay”.
“Anh nói em là đồ vật”.
“Không phải”.
“Anh nói em không phải đồ vật”, cô cố ý bới móc.
Anh cư nhiên cũng có ngày bị cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-moi-tuc-gian/3081690/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.