Hoạt Tích Niên lập tức khoát tay, “Ý anh là anh vừa mới kêu phục vụ chuẩn bị một phòng, em lên thay quần áo đi.” Anh ta chỉ chỉ áo của cô, “Cái áo lâu khô, cô không thể cứ che mãi.”
Thở phào một cái, Thái Niểu thầm mắng mình lòng dạ hẹp hòi, “Cái đó, cám ơn.”
Hoạt Tích Niên cười một tiếng, móc thẻ mở cửa phòng đưa cho cô, “Em lên trước đi, anh đi mua một cái sơ mi giúp em.”
“Làm phiền anh rồi.” Thái Niểu nhận lấy thẻ mở cửa phòng lên phòng, Hoạt Tích Niên chạy về phòng lấy ví tiền, sau đó đến shop quần áo kế bên mua.
Thái Niểu vào phòng lấy máy sấy sấy khô quần áo, nhưng áo ngực ướt rất không thoải mái, cô níu lấy cổ áo ánh mắt chợt sáng lên, không bằng về sớm, đang định gọi cho Trương Cảnh Trí thì phát hiện ra điện thoại để trong phòng rồi.
Khoảng mười phút sau, Hoạt Tích Niên đi mua quần áo trở lại, “Mở cửa. Còn nữa, điện thoại của em bỏ quên trong phòng, tôi tiện tay lấy giúp cho em rồi.”
Thái Niểu nhận lấy điện thoại nói cám ơn, vừa mới xoay người, lại bị gọi lại, Hoạt Tích Niên chỉ tóc cô, “Em tắm đi, tóc cô cũng dính bia rồi kìa.”
Thái Niểu sờ tóc mình, mới phát hiện tóc cũng bị ướt. Cô vào phòng tắm, thay quần áo gội đầu, rồi nhanh chóng đi ra, “Nhìn tôi chật vật quá, anh đi trước đi, đừng để ý đến tôi.”
“Anh không để ý đâu, anh đưa em về.”
“Không cần không cần, anh là nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-moi-tuc-gian/3081687/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.