Trương Cảnh Trí móc cái bát con từ túi áo vest ra nhét vào tay cô, Thái Niểu chỉ sợ bị phát hiện, giấu bát con đi, giục tài xế lái xe. Xe đi ra khỏi ngõ nhỏ, cô còn lo sợ nhìn phía sau, chỉ sợ người ta đuổi theo. Trương Cảnh Trí cười cười, “Đem về đặt trong tủ kính.”
Vào đường phố chính, Thái Niểu mới móc bát nhỏ ra ngắm nghía, nhớ lại dáng vẻ thản nhiên lúc trộm cái bát của Trương Cảnh Trí, không nhịn được “Phốc” một tiếng bật cười. Chuyện này cũng thật là quá mức điên khùng, đường đường là phó thị trưởng Trương mà cũng đi ăn trộm.
Trương Cảnh Trí thấy cô cười, liền hết lo lắng, “Cuối cùng cũng cười.”
một tay Thái Niểu cầm bát con, một tay nắm tay anh, “Hay là, chúng ta trả lại cho người ta đi, người ta biết anh, mất đồ tuy không dám hỏi anh, nhưng khó tránh khỏi nói xấu sau lưng.” Biết anh vì muốn làm mình vui vẻ, trong lòng Thái Niểu cảm thấy vô cùng ấm áp.
Ánh mắt Thái Niểu nhìn anh giống như một đứa bé đang cầm viên kẹo mình yêu thích do dự không biết có nên chia sẻ hay không, khiến trái tim anh rung động. “Chính là lấy cho em, sao phải trả lại. một lần ăn trộm vì em không có cảm thấy rất đáng làm kỷ niệm sao! Yên tâm, anh biết chủ quán, sẽ nói rõ với anh ta…”
“Vâng!” Thái Niểu gật đầu, nhớ lại dáng vẻ trộm bát của anh vừa cười vừa bước ra ngoài.
Bởi vì một cái bát con, Thái Niểu ngồi vào sa lon trong biệt thự liền quên mất chuyện phải trở về nhà Lưu Ly. Trương Cảnh Trí từ thư phòng bước ra ngoài, thấy cô nhìn bát con cười khúc khích, nghĩ mình một lần làm trộm cũng coi như đáng giá. Vừa muốn bước tới, điện thoại di động liền vang lên, anh nhìn số điện thoại, quay lại thư phòng nhận điện thoại.
Bên đầu kia điện thoại là giọng giễu cợt cà lơ phất phơ, “Nhóc con họ Trương kia, cậu đường đường là phó thị trưởng mà từ lúc nào đổi sang nghề ăn trộm rồi hả?” Gọi điện thoại tới chính là Cổ Chân - ông chủ quán ăn.
“Lấy một cái bát mẻ thôi mà, hiếm!”
“Bát mẻ? Bát nhà ông đều là loại bát tốt nhất trong số bát thượng hạng, sứ bạch ngọc 100%, cậu không phải không biết, mau đem trả lại cho ông đây.” Cồ Chân đùng đùng nổi giận.
Trương Cảnh Trí ngoắc ngoắc khóe miệng. “Tòa Thị Chính sắp khai phá con sông kia dự định xây dựng một khu công nghiệp quy mô lớn.”
“Đúng không?”
“Tin này đổi lấy một cái bát mẻ của cậu đáng giá đi!”
“Ngày mai ông đây tặng hẳn cho cậu một bộ.”
“Vậy thì không cần, gửi cho tớ một phần bán bên ngoài là được.” Trương Cảnh Trí nhìn tài liệu trên bàn, “Ngày mai đưa đến cho tớ một phần điểm tâm giống như hôm nay là được, lát nữa tớ gửi địa chỉ cho cậu.”
“Thằng nhóc họ Trương kia, cô gái hôm nay cậu dẫn tới là ai thế?” Cổ Chân vừa nói vừa cười, “Tớ nghe bích sắc (An: Chạ biết “bích sắc” có phải là tên người không nữa mà câu này nguyên văn đấy nhá, hic) nói cô gái kia khá xinh đẹp, kẻ nào đem tặng cậu thế.”
“Đừng ở đó nói hươu nói vượn, cô ấy là vợ tớ.”
“Vợ?” Giọng nói Cổ Chân đột nhiên cao vút, biết rõ Trương Cảnh Trí là người không dễ dàng thừa nhận ai đó, nếu đã nói ra thì nhất định là sự thật. “Là thiên kim nhà ai vậy, tớ có biết không?”
“Khi còn bé đã gặp rồi, chỉ là không biết cậu có nhớ không?”
“Khi còn bé đã gặp rồi? Là ai vậy?”
“Tiểu Điểu, con gái của tài xế Thái.”
“Chính là cô bé gọi cậu bằng cậu út đúng không?” Cổ Chân không dám tin, “Trương Cảnh Trí à Trương Cảnh Trí, con thỏ không ăn cỏ gần hang, sao cậu lại hết lần này tới lần khác lại gặm gốc cây ở gần thế. Cậu mau thẳng thắn cho tôi, có phải là lúc cô bé ấy còn chưa trưởng thành cậu đã động lòng rồi không, không trách được lúc Thanh Đằng dời đi có nói trái tim cậu căn bản là không ở bên cô ấy.”
Nhắc tới Thần Thanh Đằng, Trương Cảnh Trí đột nhiên im lặng, Cổ Chân biết mình đã nhắc tới người không nên nhắc, cũng im lặng không nên tiếng. “cô ấy…. Khỏe chứ?” Trương Cảnh Trí chần chờ một lúc vẫn hỏi, mấy năm nay anh cố ý không nhắc tới cô ấy không hỏi thăm cô ấy, không phải trốn tránh mà là áy náy. Áy náy nên hỏi cũng không dám hỏi, nghĩ lại lúc Thần Thanh Đằng ở trong bệnh viện gào thét đuổi mình đi đến khan cả giọng, anh có cảm giác trên người có một nỗi đau thương không tả được.
một cô gái tốt đẹp như thế, lại bị anh phá hủy.
Lòng Cổ Chân chùng xuống cũng có chút không thoải mái, giọng nói nặng nề thêm hai phần, “Nghe nói vô cùng tốt, vừa tốt nghiệp tiến sĩ năm nay, tớ có khuyên cô ấy trở về nước, nhưng cô ấy không chịu. Tháng trước tớ đi Mexico gặp cô ấy, ai ngờ lúc tớ xuống máy bay thì cô ấy lại lên máy bay, không biết là cố ý hay trùng hợp.” Anh cười lạnh một tiếng, mang theo vài phần tự giễu.
Năm đó Thần Thanh Đằng ở học viện cũng là một nhân vật phong vân, hoa khôi khoa triết học. Bao nhiêu tài tử quyết tâm dựng trại ở cửa khoa triết cũng không thể hái xuống đóa hoa này, Cổ Chân cũng là một trong số đó, Trương Cảnh Trí và Cổ Chân là bạn cùng phòng, Cổ Chân theo đuổi Thần Thanh Đằng bốn năm, Thần Thanh Đằng theo đuổi Trương Cảnh Trí bốn năm, sau khi tốt nghiệp Trương Cảnh Trí lại đột nhiên qua lại với Thần Thanh Đằng, Cổ Chân cùng Trương Cảnh Trí uống rượu cả đêm, nói đi nói lại chính là câu “Đối xử thật tốt với cô ấy” có thể thấy được tình cảm sâu nặng đến thế nào. Về sau lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Thần Thanh Đằng dứt khoát đi du học, Cổ Chân không nói gì, chờ khi Thần Thanh Đằng vừa lên máy bay, liền đánh một quyền vào mặt Trương Cảnh Trí.
Nhắc tới Thần Thanh Đằng không khí liền trở nên nặng nề, cô ấy giống như một cái gai giữa đôi bạn Trương Cảnh Trí và Cổ Chân, cúp điện thoại, Trương Cảnh Trí ngồi ở thư phòng một lúc lâu, đến tận khi Thái Niểu tới gõ cửa, bảo anh đưa cô về.
Trương Cảnh Trí ngoắc ngoắc cô vào phòng, rồi kéo cô ngồi lên đùi mình, gặm gặm cổ cô. “Tiểu Điểu, nếu một ngày nào đó em cùng một người xa lạ rơi xuống nước, anh lại cứu người xa lạ trước, em sẽ không trách anh chứ?”
Tiểu Điểu bật cười ha ha, cố tránh nụ hôn của anh nói: “Chuyện này không phải là em mới là người nên hỏi anh sao? Nếu là em và mẹ anh cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai trước? Sao lại đổi thành anh hỏi em rồi?”
“Trả lời anh.” Trương Cảnh Trí cố chấp hỏi cô.
Thái Niểu xoay người lại, bàn tay đưa lên úp vào má anh, “Em sẽ học bơi, cho nên anh đương nhiên phải cứu người lạ trước rồi.”
“Nhưng nếu em không biết bơi!”
“Em sẽ học.”
“Nếu là không biết thì sao!”
Thái Niểu cười bước ra ngoài, “Làm gì có chuyện “nếu như” nhiều như vậy. Cậu út, sao anh lại hỏi em chuyện nhàm chán như vậy.”
Trương Cảnh Trí cũng cười đi ra ngoài, anh thế nào lại rất nhàm chán sao. “Vậy chúng ta sẽ nói chuyện không nhàm chán. nói một chút về Hoạt Tích Niên được không.”
Thái Niểu vừa nghe thấy tên anh ta, mặt liền dài ra, “Cậu út, anh có để ý không nếu em nói chuyện quan hệ của chúng ta cho anh ta hiểu.” Hoạt Tích Niên đã bắt đầu tự cho mình là đúng tự cho bản thân anh ta tự điều động công việc, ở học viện cũng có rất nhiều người đang hiểu lầm nghĩ rằng bọn họ yêu nhau, đến lúc đó chỉ sợ cô có nhảy xuống sông Hoàng Phổ cũng không rửa hết tội. (An: là Hoàng Phổ 100%, không phải Hoàng Hà đâu ạ!)
Trương Cảnh Trí sao lại để ý cơ chứ, bây giờ anh chỉ ước gì Thái Niểu sẽ tuyên bố với cả thiên hạ mới phải. Trong lòng đã cười thành tiếng, nhưng trên mặt lại là vẻ lương thiện, vuốt khuôn mặt nhỏ bé của Thái Niểu, “Em cảm thấy được là tốt rồi, không cần lo lắng anh, chỉ cần em cảm thấy thoải mái là được.”
Tim Thái Niểu cũng nhanh chóng mềm thành nước, chủ động cọ đầu vào ngực anh, “Cậu út, anh thật là tốt.”
Trương Cảnh Trí nói dễ nghe mà nói… là một người làm việc có kế hoạch, nói khó nghe chính là con sói âm hiểm tuy là động lòng với Thái Niểu, nhưng có thể nói anh đã sớm tính toán tốt từng bước đi. Về mặt tình cảm có thể nói Thái Niểu là người đẩy một bước đi một bước, Trương Cảnh Trí đã sớm bố trí sẵn cho cô một cái hố thật tốt, từng bước đợi cô nhảy vào mà thôi.
Tâm tư nhỏ bé của Hoạt Tích Niên anh đã sớm đoán được, anh ta vẫn án binh bất động không phải là không quan tâm, mà là hiểu rõ tính cách của Thái Niểu, thay vì anh ta ngang ngược tấn công chẳng bằng làm cho Thái Niểu chủ động tiến tới.
Giống như chỉ cần nói “Chỉ cần em cảm thấy thoải mái là được.” Liền khiến cô cảm động chủ động ôm ấp yêu thương anh.
Trương Cảnh Trí không phải là Liễu Hạ Huệ đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Cắn vành tai cô, hôn xuống từng cái. (An: tui chưa thấy anh nào trong mấy tiểu thuyết ngôn tình là Liễu Hạ Huệ hết á:p)
Thái Niểu cảm thấy đầu lại bắt đầu đi vào trạng thái ngừng hoạt động, cả người giống như bị điện giật, cái gì đó cứng rắn dưới mông khiến bụng cô co rụt lại không thoái mái. "Cậu út, em còn phải trở về....." cô cố kháng cự, nhưng giọng nói lại mềm nhũn ra.
Trương Cảnh Trí vừa cắn cô vừa ôm cô lên. "Hôm nay ở lại đây, ngoan nào." Hai chữ cuối cùng trực tiếp phát ra trong miệng cô, mang theo mê hoặc.
Thái Niểu làm sao có thể là đối thủ cùa anh, mơ mơ màng màng, lại lần nữa bị động trên giường, không biết là lần thứ bao nhiêu khoái cảm như thủy triều dâng lên hạ xuống, cô đột nhiên nhớ lại lời Lưu Ly nói ban ngày. Trong bụng không khỏi mắng một câu, sa sút cái em gái, so với hổ còn mạnh hơn cả hổ.
Trương Cảnh Trí thấy cô thất thần, dùng sức đâm vào một cái.
Thái Niểu kêu thành tiếng, "Cậu út, đau... Quá sâu."
"Ai cho em thất thần." Cúi đầu hung hăng cắn lên ngực cô một cái, "xem ra anh còn chưa dùng đủ sức, chúng ta đổi lại tư thế." nói xong, liền lật cô lại, hung hăng đi vào từ phía sau.
Thái Niểu chỉ cảm thấy chỗ nào đó thật chặt chẽ co lại, đầu óc trống rỗng một mảng. Trương Cảnh Trí gầm nhẹ một tiếng, phun ra toàn bộ nóng bỏng, làm cả người cô run lên. Thái Niểu bị lăn qua lăn lại toàn thân không còn tí sức lực nào, nhưng Trương Cảnh Trí vẫn chưa thỏa mãn hơn mười phút sau, chỗ nào đó vừa mềm xuống lại cứng lên, vuốt lên da thịt mịn màng của cô, ôm cô nằm nghiêng, chen vào giữa đùi cô, lại bắt đầu quy luật vận động. Đến khi kết thúc Thái Niểu không biết đã ngủ từ bao giờ, nào còn nhớ tới chuyện trở về chỗ Lưu Ly nữa.
Ngày hôm sau, Trương Cảnh Trí tự mình đưa cô đi làm, Thái Niểu đỏ mặt soi gương nhìn cổ mình, cổ áo có cao hơn nữa cũng không giấu nổi những vết mập mờ này. Xấu hổ nhìn một chút, sau đó đương nhiên tức giận với kẻ đầu sỏ của những dấu vết này." Anh xem chuyện tốt anh làm đi, em làm sao dám ra ngoài gặp người ta chứ."
Trương Cảnh Trí một dạng anh sai rồi, lời nói thành khẩn đến nỗi không thể thành khẩn hơn. "Tiểu Điểu, lần sau nhất định anh sẽ chú ý, tối qua thực sự là không kiềm chế được. Chỉ cần ở nên em, tự chủ của anh liền biến mất."
Thái Niểu vừa nghe đã mềm lòng, "Em không trách anh, chỉ là, chỉ là...."
"Anh biết da mặt em mỏng, nhưng người ta không để ý đâu, cho dù có nhìn thấy thì họ cũng sẽ thấy bình thường thôi, em yên tâm, anh đảm bảo tuyệt đối sẽ không có ai chê cười em đâu." Trương Cảnh Trí nói một câu rất chân thành, làm cho Thái Niểu bị thuyết phục, nhìn lại trong gương một chút thấy khó bị phát hiện, mặt cũng dần bớt đỏ.
Trương Cảnh Trí lợi hại nhất chính là dù có mở mắt nói mò ở bất cứ đâu cũng đều khiến người ta cảm thấy chân thành, nhìn Thái Niểu đi vào học viện, anh kéo cửa xe xuống nhìn một chút mới đi, lúc anh lái xe, sau khi nhìn thấy trong kính hậu xuất hiện mấy gương mặt tò mò quen thuộc nhìn xung quanh.
Thái Niểu vào văn phòng khoa, tuy rằng bị Trương Cảnh Trí thuyết phục, nhưng cô vẫn có chút chột dạ, luôn lơ đãng đưa tay kéo cổ áo. Sau đó chị Trần, Lưu Ly vào phòng cũng không nói gì tâm tình cô mới buông lỏng.
Gần trưa Hoạt Tích Niên mới tới thuận tiện đem đồ bữa trưa Thái Niểu, đồ ăn mua nhà hàng đồ Tây có tên Lỵ Á (An: có nghĩa là hoa nhài nha mấy bạn:v),đem đặt lên bàn của cô, chị Trần không nhịn được hâm mộ. Thái Niểu cũng không thèm nhìn, trực tiếp trả lại anh ta, "tôi không đói bụng."
"Vậy lúc nào đói bụng thì ăn." Hoạt Tích Niên cười hì hì nói.
Thái Niểu mím môi, trong bụng vô cùng tức giận. Hoạt Tích Niên biết rõ ở đây còn có người nên cô ấy không dám trở mặt với mình, thường dùng dáng vẻ cưng chiều cô, mà lúc này ở trong mắt người khác bộ dạng cô chẳng khác nào được voi đòi tiên. Đến trưa, chị Trần và Lưu Ly tới căng-tin, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, nếu là thường ngày thì Thái Niểu tuyệt đối sẽ ở một mình cùng hắn.
Hoạt Tích Niên thấy cô ở lại, trong bụng vui vẻ, "Tiểu Điểu. hiện tại có đói bụng không?"
"Hoạt Tích Niên, tôi có chuyện muốn nói với anh." Thái Niểu nghiêm nghị.
"nói đi, em muốn nói chuyện gì?" Anh ta đã sớm chuẩn bị xong tinh thần nói chuyện.
"Tôi, thực ra tôi đã có bạn trai...." đang nói thì tiếng cốc cốc gõ cửa cắt đứt lời nói của Thái Niểu, Thái Niểu quay đầu lại. Chính là cô gái sườn xám xanh ngọc ở quán "Thực" hôm qua đang đẩy cửa đi vào.
"Xin chào, Thái Niểu tiểu thư, phó thị trưởng Trương bảo tôi đưa thức ăn tới cho cô." cô gái bạch ngọc nói xong, liền mở hộp đựng thức ăn ra, đem một bữa ăn ngon mắt đặt trên bàn của Thái Niểu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]