Trương Cảnh Tin vừa vào phòng làm việc của Trương Cảnh Trí không bao lâu thì nhận được điện thoại của lão bà mình, Trương Cảnh Trí thấy anh hai đến thì hết sức bất ngờ: “Anh làm sao có thời gian đến chỗ em vậy?”.
Mặt Trương Cảnh Tin trầm xuống: “Hôm qua anh có gọi điện nói với em, mới có một ngày mà em đã quên sao?”.
Điện thoại, anh liền nhớ lại, hôm qua anh hai nói gì trong điện thoại anh căn bản đều không nhớ được: “Em bận nhiều việc quá nên quên hẳn”.
Trương Cảnh Tin biết anh vừa hoàn thành xong nhiệm vụ đặc biệt nghiêm trọng nên cũng không so đo gì, “Anh đến đây là vì nhiệm vụ, tình hình miền nam gần đây bất ổn nghiêm trọng, vụ án này dính líu đến rất nhiều người, em cũng nên có chừng mực”.
“Anh kêu em có chừng mực”, chân mày anh nhíu lên, để phá được vụ án này, anh đã tốn nhiều năm theo dõi, anh hai cư nhiên kêu anh dừng lại. Từ G thị đến Cảnh Giang, bố trí năm năm, anh hai sẽ không chỉ vì câu thích hợp mà ngừng mà kêu mình dừng lại đi.
“Tiểu út, người nên bắt em cũng đã bắt, trong đó cán bộ bị bắt hơn phân nữa, bọn họ cũng biết rất rõ”.
“Em không muốn dừng lại”.
“Em sẽ không nghĩ là muốn đem toàn bộ làm đi”, Trương Cảnh Tin vỗ mạnh lên bàn, “Phía nam đã bắt đầu ầm ĩ, không nên đốt lửa, lửa cháy đến sau nhà chúng ta mới biết do mình đùa lửa sao”.
Trương Cảnh Trí xoay người, tay anh nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-moi-tuc-gian/3081678/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.