Khi chạy vào ký túc xá, trái tim anh liền căng thẳng, ký túc xá được xây dựng rất lâu đời, hiện giờ mới bốn giờ sáng cộng thêm mưa lớn ngoài trời, bên trong khu đen như mực, đèn thì không bật được. Hai người luống cuống, lần mò trong bóng đêm tìm hướng lên lầu chạy, vừa chạy vừa kêu “Tiểu Điểu, tiểu Điểu,…”.
Đến lầu năm mới nghe được giọng nói trả lời của cô: “Cháu không sao”.
Anh liền ba bước thành một bước chạy lên, dùng điện thoại chiếu sáng nhìn thấy cô đang ngồi ở cửa liền hỏi: “Làm sao vậy?”
“Dường như mái nhà bị dột nước, không biết tại sao đèn điện không mở được, cháu bị vấp ngã ở ngay cửa”.
Anh thở ra một hơi, ngồi xổm xuống xem cô té ra sao. Bạch Kỳ Trấn nhìn trong nhà một chút, nước cũng đã lên tới bàn chân anh, “Tiểu Điểu, phòng này bên ngoài mưa lớn thì bên trong như mưa nhỏ, có thể ở được sao?”. Cảnh Giang mặc dù không được coi là thành phố nhiều mưa, nhưng cũng không phải là thành phố khô hạn, một năm mưa lớn nhỏ tổng cộng cũng mười mấy cơn, rất khó tưởng tượng được lúc trước trời mưa cô trải qua như thế nào.
“Là do cháu quên đóng cửa sổ nên phòng mới nhiều nước như vậy, bình thường chỉ có mưa to mới có nước đọng ngay góc tường mà thôi”.
Anh nghe không nổi nữa, cũng không nhìn xem cô té chỗ nào, dứt khoát ôm cô lên, đi xuống lầu dưới, giọng nói không cho phản bác: “Trước ở nhà cậu, mấy ngày nữa cậu sẽ kêu thư ký
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-moi-tuc-gian/3081667/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.