“Đương nhiên là thật.” Lâm Duyệt nói xong, ngẩng đầu, ánh mắt không ngờ lập tức đã bị chìm vào ôn nhu vô tận trong mắt hắn. Trong lòng hơi hơi giật mình sau đó e lệ cúi đầu. Lại tới nữa, nàng tình nguyện nhìn thấy ánh mắt tức giận hung bạo của hắn, cũng không cần tiếp xúc tới ánh mắt say mê lúc này của hắn, nhu tình làm cho người ta mặt đỏ tim đập!
“Nếu biết chúng ta là người một nhà, lần sau đừng động tý là chơi trò mất tích, biết chưa? Hnàh vi này đúng là ngucợ người khác nha!” Biển người mờ mịt khó tìm không nói, chủ yếu là, hắn chịu không nổi cái loại lo lắng cùng đau lòng này!
“Em không phải cố ý, thực xin lỗi.” Lâm Duyệt xin lỗi mở miệng nói, nàng có thể tưởng tượng được đến, Mạc Lặc Nghị Phàm tìm nàng có bao nhiêu sốt ruột. Bởi vì nàng rất rõ ràng cảm tình của hắn đối với bản thân nàng, sâu sắc không lường được!
“Em chỉ cần đáp ứng anh lần sau không làm vậy nữa là được” Mạc Lặc Nghị Phàm gắt gao dừng ở nàng, cùng đợi nàng đáp ứng yêu cầu này của bản thân. Hắn cần cho bản thân một viên thuốc an thần , tuy rằng chưa chắc đã hữu dụng!
“Em đáp ứng anh.” Lâm Duyệt gật đầu đáp ứng nói.
“Tốt lắm.” Mạc Lặc Nghị Phàm vừa lòng gật đầu một cái, ngón tay nâng cằm của nàng lên, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng. Hôn thật sâu, đã lâu lăm srồi hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-me-vi-thanh-nien/3237056/chuong-144.html