Bọn họ bất an là có căn cứ, bởi vì mới một khắc kia, cơ hồ ở cùng một lúc, ba gã nam tử liền cùng đổ ập xuống mặt đất. Trong đó có một tên thận chí còn ngã quỵ ở trên người Long Hạo Hiên.
Diệp Giai đột nhiên bị một gã nam tử ngã vào trên người mình, cô thật là sắp điên rồi, vì sao luôn không ngừng có người ở trước mặt của cô chết đi, lại không có ai có thể đến cứu người nam nhân mà cô yêu chứ?
Mạc Lặc Nghị Phàm đẩy xác một tên nam tử ra, kéo Diệp Giai dậy đánh giá một lượt cả người đầy máu của cô, vừa sợ vừa vội nói: “Duyệt Nhi, em làm sao vậy? Bị thương chỗ nào ? Mau nói cho anh biết !”
Chờ không kịp Diệp Giai trả lời vấn đề của hắn, liền một tay kéo lấy thân mình của cô ôm lấy hướng phía cửa lớn đi ra, an ủi nói: “Đừng sợ! Anh mang em rời đi nơi này.”
“Nghị ca ca!” Diệp Giai giãy giụa từ trong lòng hắn nhảy xuống , lộn trở lại bên người Long Hạo Hiên, đem thi thể trên người Long Hạo Hiên đổ sang một bên, nức nở nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm nói; “Nghị ca ca, cầu anh cứu cứu chồng của tôi, cầu anh mang anh ấy đi cùng!”
Mạc Lặc Nghị Phàm sửng sốt, kinh ngạc ngoái đầu trở lại nhìn cô, nhìn thoáng qua Long Hạo Hiên đang quỳ rạp trên mặt đất. Liền nhận ra hắn chính là sát thủ hai năm na, vẫn hoạt động ẩn hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-me-vi-thanh-nien/3237046/chuong-134.html