Diệp Giai sửng sốt thật lâu sau đó không thể không thay quần áo mà Lâm Duyệt đã chuẩn bị ình, đó là một bộ giống như đúc với bộ mà Lâm Duyệt mặc trên người. Rất xinh đẹp, cũng thực vừa người.
Hít vào một hơi thật sâu, khi đi ra khỏi toilet, hai chân của cô nhuyễn cơ hồ đi không được. Càng đến gầnmMạc Lặc Nghị Phàm, càng váng đầu hoa mắt, cả người run lên.
“Duyệt Nhi, em làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Mạc Lặc Nghị Phàm theo thói quen nâng lên cằm dưới của nàng càng dưới, thân thiết nói: “Nếu không thoải mái, chúng ta ngày khác lại đi.”
Diệp Giai ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, lăng lăng nhìn chăm chú vào hắn. Nhiệt độ cơ thể của hắn, như một luồng điện chạy tiến vào trong cơ thể của cô, mạnh đến tứ chi bải hoải. Thoải mái khiến cô choáng váng hoa mắt.
Nhưng là, cô vẫn là nỗ lực khống chế bản thân, không cho bản thân té xỉu ở trong lòng hắn. Hướng hắn mỉm cười, nói: “Em không sao, Nghị ca ca, em không sao…”
radio một lần thúc giục khách đi đăng ký, Mạc Lặc Nghị Phàm buông nàng ra: “Không có việc gì là tốt rồi, đi thôi.” Nói xong một tay ôm lấy tiểu Thư Tình, một tay ôm lấy Diệp Giai hướng cửa đăng ký đi đến.
Trong lòng Diệp Giai khẩn trương đến mức sắp hít thở không thông, cảm giác được nam nhân mình yêu say đắm ôm vào trong ngực thực là ngọt ngào và hạnh phúc. Nàng cúi đầu, ánh mắt không dám ngẩng lên trên, sợ phải tiếp xúc với khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-me-vi-thanh-nien/3237035/chuong-123.html