“Yên tâm đi, không có bắt chị trả tiền đâu.” Lâm Duyệt khẽ cười một tiếng, giao tiền cho bồi bàn, cùng cô đi ra khỏi quán cà phê.
“Không phải ngay cả tiền xe chị cũng không có chứ?” Lâm Duyệt nhìn cô cười trêu nói, Diệp gia tuy rằng không tính là thủ phủ, nhưng tuyêtj đối là một nhà siêu cấp có tiền nha, còn về cô tại sao lại như vậy chứ?
“Em cũng đừng giễu cợt chị, em biết rõ chị ở đó không có việc gì cần tiêu tiền mà.” Diệp Giai nổi giận nói.
Lâm Duyệt dừng cười, từ trong túi lấy ra chiếc thẻ tín dụng Mạc Lặc Nghị Phàm giao cho nàng, nhưng vẫn còn vô dụng, đưa vào tay cô nói: “Chị cầm dùng đi, dù sao hiện tại em ăn cũng là của Nghị ca ca, cũng không dùng đến tiền.”
“Không… Như vậy không tốt đâu.” Diệp Giai tuy rằng thiếu tiền, nhưng vô công không chịu lộc, bắt người tay ngắn, cô không thể vô duyên vô cớ bắt người ta giaoo ra tiền được.
“Này vốn chính là thứ àm Nghị ca ca muốn đưa cho chị nha, chẳng qua em chỉ giúp chị cầm lấy thôi.” Lâm Duyệt cười cười nói: “Chị đi ra khỏi nhà cần có tiển, không có việc làm, tìm Diệp tổng xin tiền, anh ta nhất định sẽ hoài nghi chị không phải sao?”
Diệp Giai ngẫm lại cũng thấy đúng, như thế không khách khí tiếp nhận thẻ nói: “Chị đây sẽ không khách khí nữa, cám ơn em.” Không có tiền, thật là vạn vạn việc đều không thể, về sau cô sẽ gặp rất nhiều khó khăn, vậy nên tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-me-vi-thanh-nien/3237032/chuong-120.html