“Thư Tình nhà tôi nhỏ như vậy, làm sao có thể đánh người chứ!” Lâm Duyệt gặp thái độ không tốt của đối phương, bắt đầu tích cực hưởng ứng.
“Thiên Kỳ nhà tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng đánh người, không phải là người khác động thủ trước, nó nhất định sẽ không động thủ!” thanh âm của Lâm Tử Hàn cũng không nhỏ. Trong khoảng thời gian ngắn, hai vị thiếu phụ đều tự ôm bảo bối của mình , cãi nhau túi bụi.,
Cô giáo sợ hãi, nguyên bản tưởng rằng mời phụ huynh đến thì có thể giải quyết tốt một chút, không nghĩ tới, phụ huynh cũng thực là giang hồ, hơn nữa ai cũng không nhường ai.
Như thế lo lắng đánh gãy lời của hai người đang cãi nhau túi bụi kia, lớn tiếng nói: “Tiêu phu nhân, Vương phu nhân, các người cũng không thể ngừng một chút được sao? Nghe tôi kể đầu đuôi sự tình đã.”
“Hừ!” Hai vị nữ tử hừ lạnh một tiếng, xoay mặt không thèm nhìn nhau, tay càng không ngừng trấn an đứa nhỏ không ngừng khóc nháo trong lòng, trông không khác gì hai tiểu hài tử đang khóc nháo kia.
Cô giáo kia thấy hai vị nữ tử đã im lặng lại, cố gắng lấy dũng khí nói: “Sự tình là như thế này, tôi vừa mới thưởng cho Thiên Kỳ một đóa hoa hồng nhỏ, Vương Thư Tình thấy được thực thích, liền tiến lên đoạt lâý, kết quả hai đứa liền đánh nhau như vậy…”
“Nghe được chưa? Là Vương Thư Tình nhà cô động thủ trước nha” Lâm Tử Hàn nói mát Lâm Duyệt, đắc ý la lên.
“Như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-me-vi-thanh-nien/3237019/chuong-107.html