“Bởi vì tôi muốn đi, tôi muốn nhìn thấy chị ấy, xem thân thể chị ấy có khỏe hơn hay không.” Kỳ thực nàng chủ yếu là muốn biết rốt cục chuỵện gì đang xảy ra, vì sao Diệp Giai lại trúng độc, lại thất lạc chồng mình!
Diệp Tường Phi nhìn nàng cười nhẹ một tiếng, giọng mỉa mai nói: “Tôi nghĩ không đơn giản như vậy đi? Cho dù chỉ là vì xem cô ấy có tốt hơn hay không, cô cảm thấy tôi sẽ cho cô đi sao?”
“Vì sao không cho?” Nàng khó hiểu, hắn rốt cuộc đang sợ hãi cái gì? Nếu trên người Diệp Giai không có bí mật kinh người gì, anh ta lại quản thúc chị ấy như vậy sao? Đến cả gặp cũng không để cho người khác gặp?
“Không có nhiều vì sao như vậy.” Diệp Tường Phi nhìn chăm chú vào cánh môi đỏ mọng phấn nộn của nàng, lại xúc động muốn hôn nàng, không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy nàng đều muốn hôn nàng, ôm nàng.
Là vì nàng cùng Diệp Giai giống nhau cho nên khiến cho hắn phải để ý sao? Có lẽ là vậy đi! Bởi vì bằng tư sắc của nàng căn bản không đủ để khiến ột người nam nhân nhất kiến chung tình với nàng. (Tình yêu sét đánh đó mọi người. Ong cũng mong có ai sét đánh với Ong lắm, nhưng mừ chả thấy đâu, hic hic.)
“Nhưng là lần trước anh đã cho tôi gặp chị ấy đấy thôi? Vì sao lần này không được?” Lâm Duyệt không buông tay nói.
Diệp Tường Phi vén mấy sợi tóc đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-me-vi-thanh-nien/3237015/chuong-103.html