Lúc trời sắp tối, Mạc Lặc Nghị Phàm mới đích thân đưa Lâm Duyệt về chỗ ở, Lâm Duyệt đem tiểu Thư Tình từ trên đùi bế xuống dưới, quay đầu hướng Mạc Lặc Nghị Phàm nói: “Cám ơn anh đưa tôi trở về, còn có cám ơn anh đã dành cho tôi ngày cuối tuần vui vẻ, rất cảm ơn, chẳng qua là ngày mai tôi có thể chịu sự trùng phạt vô cùng hoa lệ của thầy giáo.” Việc học cần thiết thì không lo, bài tập cần làm chưa có làm, tóm lại không có người nào khi học cao đẳng lại náo nhiệt như nàng.
Mạc Lặc Nghị Phàm cười nhẹ một tiếng, nhìn liếc qua người không có chút dáng vẻ thư sinh nào là nàng, với hắn mà nói, nàng học hay không đều không có liên quan gì, tốt nhất hiện tại liền bỏ học đến đây làm thiếu phu nhân.
“Mẹ, mẹ muốn đi học?” Tiểu Thư Tình ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, đô đô cái miệng nhỏ nhắn mất hứng nói.
“Đúng vậy, có thời gian rảnh lại đến chơi cùng con nga.” Lâm Duyệt xoa xoa tóc của nó, sủng nịch dụ dỗ nói.
“Mẹ, con cùng ba ba sẽ rất nhớ mẹ.”
“Ân, mẹ cũng sẽ rất nhớ con . . . .” Lâm Duyệt vụng trộm liếc mắt một cái nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm trầm mặc, lại cười nói. Sau đó chuyển hướng Mạc Lặc Nghị Phàm, cười gượng hai tiếng nói: “Nghị ca ca, tôi phải đi lên trước.”
Mạc Lặc Nghị Phàm gật đầu một cái, đem tiểu Thư Tình ở giữa ôm đến một bên, sau đó đột nhiên giang một tay đem Lâm Duyệt kéo vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-me-vi-thanh-nien/3236983/chuong-71.html