Chương trước
Chương sau


Lâm Duyệt một hơi vọt tới dưới lầu, gặp chủ nhà đang đứng bên trong cửa kính ghé sát mặt vào thủy tinh nhìn ra phía ngoài tò mò quan sát xung quanh, chiếc xe xa hoa bên của đối diện còn có mấy người đàn ông mặc đồ đen cảm thấy rất tò mò.



Lâm Duyệt giơ chân lên, làm động tác đá muốn hắn một cước văng ra ngoài mới căm giận nhẹ nhàng đi ra ngoài. Nàng không thể thực sự đá hắn, ai . . . . . Bị người khác bắt được nhược điểm trong tay thật là khó chịu.

“Thiếu phu nhân, hảo!” hai gã đàn ông nhìn thấy Lâm Duyệt cung kính mà hô, mở ra cửa xe bên phải ý bào nàng lên.

“Các người đừng gọi tôi như vậy.” Tiểu Duyệt nhỏ giọng cảnh cáo, bị người bên ngoài nghe được thực không tốt nha, còn có tên lợn giống đang ghé sát đầu vào cửa kính nhìn lén kia, khẳng định hắn sẽ nghĩ rằng nàng câu được con rùa vàng nào nhân cơ hội mà vùi dập nàng.

“Dạ vâng, Thiếu phu nhân!” Hai người trăm miệng mồi lời thanh âm vang dội mà trầm thấp.

Lâm Duyệt thiếu chút nữa mà ói máu, tức giận trừng lớn mắt, cúi lưng tiến vào ghế sau xe. Vẫn là nhanh chóng rời khỏi nơi này đi, cái tên Mạc Lặc Nghị Phàm kia có thể mang tới cái loại thủ hạ tốt đẹp gì chứ? Đều cùng một dạng cả.

Xe vững vàng chạy, Lâm Duyệt ngoái đầu nhìn ngoài cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt hồ nghi của chủ nhà nhìn chằm chằm chiếc xe, bộ dạng há miệng kinh ngạc.

Đây là lần thứ ba Lâm Duyệt đi đến Bạn Sơn biệt thự, hai lần trước trạn thái đều là mơ mơ màng màng, lúc này đây nàng cố ý quan sát hoàn cảnh xung quanh. Nghĩ nếu tên ấm đầu Mạc Lặc Nghị Phàm đem nàng nhốt trong Bạn Sơn biệt thự, nàng có cơ hội chạy trốn hay không.

Đây Nhìn nửa ngày, cuối cùng cũng ý thức được ý nghĩ của mình quá mức ngây thơ đi, nơi này không chỉ không thấy nổi một chiếc xe ngay bóng dáng một con ma đều không có. Dưới sờn núi là biểm rộng mênh mông dũ dội, trên sườn núi là núi rừng tầng tầng lớp lớp, chỉ bằng hai cái giò này căn bản chạy không thoát.

Cừ thật, chạy tới cái nơi thâm sơn cùng cốc này để ở không thấy nhàm chán sao? Lâm Duyệt đang nghĩ ngây ngốc, xe liền đã tới biệt thực, vững vàng dừng trước tòa nhà.

Một người đàn ông tiến lên thay Lâm Duyệt mở cửa, cúi đầu thấp một chút: “Thiếu phu nhân tốt chứ, thiếu phu nhân mời xuống xe.”

“Tôi không cần!” Lâm Duyệt gắt gao giữ chặt tay vịn trên đỉnh đầu, đem văn kiện đá đến trong tay một người, nói: “Này nọ tôi đã đưa đến, các người có thể đưa tôi đi trở về rồi.”

“Thiếu phu nhân. . . .” Nam tử bắt được văn kiện, khó xử nhìn nàng, thiếu gia cũng không từng nói có thể thả thiếu phu nhân đi, hắn nào dám tự quết định a!”Thiếu gia muốn gặp ngài, tiểu thư nhỏ cũng ầm ĩ muốn gặp ngài nữa.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.