Nam nhân này! Tính tình giống y như Mạc Lặc Nghị Phàm, đều giống nhau sợ người ta không biết bọn họ có tiền, hư vinh!
Diệp Tường Phi cũng không đem tức giận của nàng để vào mắt, nhìn chằm chằm nàng bình tĩnh nói: “Chuyện gì có thể dùng tiền để xử lý, tốt nhất không cần tốn thời gian đi dây dưa, thời gian có giới hạn, dùng tiền cũng rất khó mua được nó.”
Lâm Duyệt trừng mắt liếc hắn, nghiến răng nghiến lợi bức ra ba chữ: “Bệnh thần kinh!”
Diệp Tường Phi lơ đễnh đối với nhục mạ của nàng, đây là sự khác nhau giữa kẻ có tiền và kể không có tiền, kẻ có tiền là dùng tiền mua thời gian, người không có tiền là dùng thời gian mua tiền.
Loại người Giống Lâm Duyệt này dùng thời gian mua tiền, bỗng nhiên nợ một khoản lớn như vậy, nàng không thể nghĩ đucợ đên skhi nào mình mới có khả năng trả hết.
“Tôi vốn là không có thiếu người ta năm vạn, hiện tại lại thật sự mắc nợ.” Lâm Duyệt đô miệng, tức giận thêm ủy khuất, Diệp Tường Phi ra tay giúp đỡ, nàng ngay cả một chút cảm giác cảm kích đều không có. Có, chẳng qua là phẫn hận cùng bất bình!
Nàng căn bản là không muốn lấy tiền đi dung túng tên chủ cho thuê nhà loại người tiểu nhân gian trá này, cho dù cả đời này hắn giữ lấy của nàng vòng cổ, cũng sẽ không có chuyện nàng không công đưa cho hắn năm vạn nha!
“Năm vạn, coi như là tiền công ty hỗ trợ chô cô cùng Lưu Tuyết tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-me-vi-thanh-nien/3236962/chuong-50.html