Lưu Tuyết phẫn hận nghiến răng nghiến lợi nói, nhắc tới tiền phạt nàng liền hận nghiến răng. Một ngàn tiền, đủ cho cô tiêu thỏa mái trong một tháng.
Chủ cho thuê nhà cười nhạo một tiếng, đem phong thư ném vào trong lòng cô, xấu xa mở miệng nói : " Ngày hôm qua là ba ngàn, hôm nay đã là sáu ngàn "
" Ông! " Lưu Tuyết tức giận hướng hắn hét lớn : " Ông đang ăn cướp chắc? Dựa vào cái gì mà tôi phải đưa ông sáu ngàn ?! "
Cô thật vất vả bỏ qua sĩ diện, tìm Bạch Thiên mượn ba ngàn, tên khốn khiếp này cư nhiên muốn sáu ngàn.
" Ai kêu cô thiếu tiền của tôi, hiện tại lại cầu tôi ? " Chủ cho thuê nhà một chút cũng không cảm thấy bản thân quá mức, vẫn một mặt nghĩ xấu như cũ. Vòng cổ trị giá ít nhất là vài vạn, thế nào cũng muốn kiếm ít vạn mới chuộc trở về được ?
" Ông cũng không phải là không biết chúng ta là học sinh, không có nhiều tiền như vậy đưa cho ông ? " Cô mỗi ngày đều ăn mỳ liền, mà sáu ngàn ? Con số kia quả thực là con số trên trời a !
Học sinh thì làm sao ? Học sinh là có thể tùy tiện quỵt nợ tiền của người khác sao?" Chủ cho thuê nhà đánh giá cô, cười lạnh nói :
" Hôm nay nếu không có sáu ngàn, ngày mai là một vạn hai, ngày kia thì theo như thế mà suy ra .....haha»
Lưu Tuyết hoảng sợ, trừng mắt hắn, một vạn hai ! Trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-me-vi-thanh-nien/3236935/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.