Chương trước
Chương sau


Trên bàn ăn đã sớm bày đầy các loại thức ăn, dường như đều là những món mà Lâm Duyệt thích ăn, vài người chờ ở bàn ăn kéo ghế ra, Lâm Duyệt nhanh chóng ngồi xuống.

Miệng cố nuốt nước miếng sắp chảy ra, thật tốt, thật nhiều đồ ăn, đồ ăn thơm quá. Cô thật sự muốn bái vị đầu bếp nơi này làm thần, một bàn tràn đầy đều có thể thỏa mãn khẩu vị của cô.



Từ khi lão cha biến thái ném bỏ cô, cô vốn chưa có một bữa ăn nào xa xỉ như vậy, bình thường ngay cả mì gói nàng cũng không có mà ăn, vậy còn quản tự tôn cái gì, lấp đầy bụng mới là thượng sách!



Cô hưng phấn mà gắp một con tôm hùm, định bỏ vào miệng, mới phát hiện hai người một lớn một nhỏ ở đối diện nhìn chằm chằm vào cô. Do đó tay cô chuyển hướng đem con tôm hùm bỏ vào bát của tiểu Thư Tình, cười tủm tỉm nói:



“Đây là của tiểu quỷ”.



“Cảm ơn mẹ, nhưng con không phải tiểu quỷ, tên con là Vương Thư Tình” Tiểu Thư Tình cười hì hì giải thích nói.



“Ừ…ha ha, Vương Thư Tình, tên nghe rất hay…” Lâm Duyệt vừa ca ngợi vừa thưởng thức món ăn ngon.



“Là em đặt tên cho con bé” Vẫn không nói tiếng nào, Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn nàng nói.



“Hả?” Lâm Duyệt sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn, gượng cười nói:



“Không phải tôi, tôi ngay cả sách cũng chưa đọc được vài năm, làm sao đặt tên hay như vậy”.



Tiếp tục vùi đầu vào thức ăn trong bát, Mạc Lặc Nghị Phàmnhìn cô ăn uống vui vẻ, đôi môi gợi cảm mỉm cười nhàn nhạt. Cô thích ăn cơm Trung Quốc, thích ăn những thức ăn này, hắn cố ý bảo đầu bếp chuẩn bị, hai năm qua, khẩu vị của cô vẫn như cũ không thay đổi.



Lâm Duyệt bị hắn nhìn có chút ngượng ngùng, lại mắc cỡn cười một tiếng



“Anh đừng nhìn tôi, ăn đi, mọi người cùng nhau ăn thôi” Chỉ có một mình cô ăn, thật ngại quá.



“Mẹ, tối nay có ngủ cùng con được không? Có thể kể chuyện cổ tích cho con không?” Tiểu Thư Tình chớp đôi mắt to xinh đẹp hào hứng bừng bừng hỏi.



“Co….cô chỉ biết kể chuyện ma” Lâm Duyệt xin lỗi cười nói.



Tiểu Thư Tình lại thoải mái vỗ tay



“Được nha! Cháu thích nghe chuyện ma! Mẹ thật đáng yêu!”



Lâm Duyệt đối với đứa nhỏ như thiên sứ này chỉ có thể cười cười có lỗi, không đành lòng cự tuyệt con bé. Cô chỉ đi một lúc rồi trở về, ngày mai còn muốn lên lớp, còn đi làm, cũng không biết người đàn ông biến thái này có cho cô đi hay không.



Nghĩ vậy cô cúi đầu sâu hơn, vụng trộm liếc nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm ở đối diện, đối phương tao nhã ăn thức ăn trong bát. Ai, người đàn ông này thật hoàn mĩ, động tác ăn cơm cũng mê người như vậy.



So với học trưởng Phạm Tư Ân còn mê người hơn, nếu hắn không phải đại gian đại ác như vậy, cô nhất định sẽ bị mê hoặc!



Cơm nước xong, tiểu Thư Tình được nữ giúp việc đưa đi, Lâm Duyệt đi theo phía sau Mạc Lặc Nghị Phàm vào trong phòng khách, ngồi vào sô pha trước, nữ giúp việc bưng trà lên uống một ngụm.



Lâm Duyệt đứng bên cạnh nhìn một loạt động tác của hắn, tuy rằng nhìn rất mê người nhưng –! Cô hiện tại không rảnh thưởng thức! Không thể nhịn được nữa, cuối cùng mạnh miệng nói:



“Xin hỏi, tôi có thể trở về nhà chưa?”.



Mạc Lặc Nghị Phàm nâng ánh mắt, cười mà như không cười nhìn cô một cái, cánh tay vươn ra, vòng qua lưng cô, thân mình Lâm Duyệt xoay chuyển, một cái giật nhẹ tiến vào trong lòng hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.