“Này, đến biệt thự rồi!” Lâm Duyệt lớn tiếng nói, đem hết sức lực đưa hắn từ trong xe mang ra, thân mình hắn khỏe mạnh cao lớn, cô thì gầy yếu hơn nữa lại đói bụng hoàn toàn không có cách nào dìu hắn đi.
Thân mình người đàn ông vặn một cái, như một ngọn núi lớn dựa trên lưng cô mà đi.
“Ôi….ôi mẹ ơi!” ‘Phanh’ một tiếng, phía sau lưng Lâm Duyệt, thân thể hắn ép cô xuống đất. Trời ạ! Đây là cảm giác ở trời sập sao?
Bị đè tới mức không thở nổi, tay chân nàng vùng vẫy, đỏ mặt hét lên :
”Cứu mạng nha! Cứu mạng…..!” Ô….không ai tới cứu cô, cô cũng bị người đàn ông này đè chết, cùng hắn đi gặp Diêm Vương.
Người đàn ông thoáng cái khó khăn mở mắt ra, đôi mắt màu lam nhạt tỏa ra tia vui sướng, khóe môi gợi lên vui sướng, hướng cô lộ ra một nụ cười mơ hồ mà không thể thấy rõ, dịu dàng cười:
“Duyệt nhi……rốt cuộc em đã trở lại….”
Lâm Duyệt sửng sốt, hắn nói cái gì? Duyệt nhi? Làm sao hắn biết tên của cô? Hai tay vô thức sờ lên tấm thẻ trước ngực, trên đó không chỉ có lớp nàng học, còn có tên nàng…….
“Anh đè chết tôi rồi, anh…….mau xuống khỏi người tôi.” Lâm Duyệt tức giận mở miệng nói.
Khóe môi người đàn ông kia hơi giật giật, một câu cũng không nói ra được, khó khăn lắm mới có thể nhấc tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng phủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-me-vi-thanh-nien/3236917/chuong-4.html