Ngày hôm sau đến rất nhanh, dù biết là chiều nay tôi phải cùng anh Trí và Bo trở về nhà nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm không yên, cứ liên tục nhìn đồng hồ xem đã đến 2 giờ hay chưa. Đến khoảng gần 1 giờ 30, khi tôi cầm điện thoại lên định xem đồng hồ lần nữa thì anh Trí giữ tay tôi lại và bảo: “Em đi gặp cậu ấy đi nếu không em sẽ chẳng yên lòng được đâu.”
Thấy tôi còn đang chần chừ, anh lại giục: “Mau lên, vẫn còn kịp đấy!”
Tôi không suy nghĩ được gì nữa, bỏ tất cả lại phía sau và chạy thẳng đến sân bay, tâm trạng chơi vơi thấp thỏm. Tôi đi hết một vòng sân bay với hy vọng nhìn thấy dáng người quen thuộc ấy nhưng vẫn không thấy đâu. Cuối cùng tôi đứng ở chỗ dễ quan sát nhất, bao quát bốn phía tìm kiếm, khi tôi bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng thì Cường xuất hiện. Cái dáng cao cao đơn độc của Cường đang ngồi trên hàng ghế chờ, gương mặt anh nhìn nghiêng trông thật kiêu hãnh làm sao. Tôi mừng rỡ, muốn chạy đến chỗ đó nhưng đôi chân tôi khựng lại, không bước tiếp bởi một suy nghĩ đang chiếm lĩnh. Tôi gặp anh lúc này thì được gì đây? Tôi sẽ nói gì? Hay lại làm gợi lên nỗi đau trong lòng anh? Tôi không thể làm thế, anh không thuộc về tôi, không thể ích kỷ mà giữ khư khư anh lại bên mình. Thế giới của anh là ở ngoài kia, rộng lớn và mênh mông lắm, ước mơ của anh còn trải rộng đến chân trời. Có lẽ tôi không nên đến gặp anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-me-trinh-trang/536669/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.