Vào đúng hôm tôi mang Bo từ bệnh viện trở về chỗ trọ sau khi hoàn tất mọi thủ tục nhận nuôi thì tôi nhận được một bưu kiện gửi từ Anh Quốc về. Chẳng cần đoán tôi cũng biết đó là của Cường, quãng thời gian qua tôi gần như quên mất Cường. Tôi đặt hộp giấy lên bàn và nhìn chằm chằm vào nó rất lâu, rất lâu, tôi không biết là bao lâu, chỉ cảm thấy ánh nắng phía tây chiếu lên căn phòng nhỏ từ từ tắt dần. Tôi biết mình không có đủ can đảm để mở nó ra, tôi không dám đối mặt vì tôi sợ những nhớ nhung yêu thương về Cường lại ùa về làm cho tôi mất đi mọi dũng khí đã có. Nhưng không, tôi đã chọn, tôi đã chọn Bo thì tôi phải có dũng khí đối diện với mọi thứ vì tôi đã làm mẹ, trốn tránh sẽ chẳng giải quyết được gì. Tôi lao đến xé tung lớp giấy bọc ngoài và một mảnh vải màu xanh da trời dần hiện ra trước mắt. Tôi từ từ lấy ra, là một chiếc khăn len rất đẹp, ở dưới đáy còn có một tấm thiệp xinh xắn với ông già Noel trang trí bên ngoài. Tôi run rẩy mở ra, hơi thở cũng theo đó mà dồn dập bất thường. Nét chữ của Cường vẫn thế, mạnh mẽ và đầy quyết đoán không lẫn vào đâu được. 
“Ngạc nhiên chưa cô bé của anh! Có lẽ là hơi sớm cho một giáng sinh nhưng anh không thể chờ lâu thêm được nữa, phải cho em xem chiếc khăn mà anh mất bao công sức mới chọn được ấy. Đúng màu em thích nhé! 
Để xem nào, chúng ta 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-me-trinh-trang/536640/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.