Chị Liên nhìn chúng tôi một lát, trong ánh mắt chị là một niềm cảm thông sâu sắc. Rồi chị bảo mọi người đi làm việc, chị và chị Hoa ở lại giúp chúng tôi bôi thuốc. Nước mắt Trinh cứ ứa ra làm trôi mất thuốc bôi trên mặt, chị Hoa không đành lòng, lau nước mắt cho nó: “Con bé này, khóc nữa là chị mặc kệ, không bôi thuốc cho đâu nhé! Nín đi, đau lắm à?”
“Không ạ!” Giọng Trinh khản đặc: “Làm phiền các chị phải lo lắng.”
“Biết thế thì nín đi. Không bôi thuốc làm sao khỏi được. Con gái bị sẹo trên mặt là xấu lắm đấy!”
Nghe chị nói với Trinh mà lòng tôi cũng ấm lại, nước mắt không hiểu sao lại rơi. Chị Liên giả bộ mắng: “Lại đến cái con này. Nín ngay. Khóc nữa thì tự làm lấy đấy.”
Tôi cảm thấy thật may mắn, trong hoàn cảnh đau thương này mà vẫn còn có những người tốt như chị Liên, chị Hoa ở bên cạnh chăm sóc, lo lắng. Chỉ là một lời động viên, thăm hỏi thôi cũng đủ để tôi và Trinh ghi nhớ đến cuối đời, tạm quên đi những tổn thương tinh thần, nỗi đau về thể xác cũng theo đó vơi bớt như được chữa trị bằng một loại thuốc tiên. Đôi môi bất giác cong lên một nụ cười dưới hàng nước mắt.
Theo lời kể của chị Liên thì vợ của lão Quân hơn lão 4 tuổi, bà ta nổi tiếng là đanh đá và hay ghen. Lão Quân thì lăng nhăng nhưng đặc biệt sợ vợ, thế nhưng lão vẫn thường bí mật bao gái bên ngoài, cứ chán người này lại chuyển sang người khác. Mấy cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-me-trinh-trang/536636/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.