Thấy Bo đứng lên ghế ôm lấy vai anh Trí đòi cõng, tôi nhẹ giọng quát: “Bo ơi, con ngồi xuống ngay cho mẹ, bát cơm của con vẫn còn một nửa đấy!”
Thằng bé nhìn tôi rồi nhún nhún cái chân không chịu nghe lời, tôi nhíu mày nạt: “Bo, mẹ nói có nghe không? Hôm nay chú sang chơi mà con hư như thế thì lần sau làm sao chú sang chơi nữa?”
Anh Trí quàng tay ôm nó vào lòng nịnh: “Không sao, không sao. Bo ngoan đúng không? Bo phải nghe lời mẹ, ăn hết cơm, mai chú mua xe cần cẩu cho Bo, được không?”
Thằng bé cười toe toét, gật gật đầu trong khi tôi lắc đầu bất đắc dĩ: “Cái thằng bé này, chỉ thế là nhanh. Anh cứ chiều nó như thế thì nó hư đấy ạ!”
Anh không nói gì, chỉ mỉm cười, nụ cười ấy khiến tôi nảy sinh ra một loại ảo giác. Tôi vội cúi đầu xuống bát cơm như một đứa trẻ đang trực trào nước mắt mà không muốn để bố mẹ thấy. Tôi không biết con trai tôi liệu có đang bị ảo giác giống như tôi hay không. Lúc đầu, tôi không biết vì sao Bo lại hào hứng mỗi khi anh Trí đến, nhưng bây giờ thì tôi chợt hiểu ra, thằng bé cần có bố. Có phải tôi quá ích kỷ rồi không? Tôi giữ đứa con này cho riêng mình, tôi đã nghĩ nó không cần đến một người đàn ông, tôi đã nghĩ có thể một mình dạy dỗ con mà chẳng cần đến ai cả, sẽ mang đến cho nó tất cả những điều tốt đẹp nhất, mọi tình yêu mà một người mẹ có. Nhưng, tôi đã nhầm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-me-trinh-trang/536632/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.